Sau khi chào tạm biệt Bác sĩ, anh tiến đến phòng bệnh của cô. " Cạch" tiếng cửa phòng bật mở, anh tiến sâu vào trong căn phòng. Anh tìm bóng dáng ai đó trong căn phòng nhỏ. Nhưng đáp lại sự trông mong đó của anh là sự im lặng, không một hình bóng.
- Nhi, em có ở đây chứ?
Anh bắt đầu đi tìm mọi ngóc ngách. Nhưng càng tìm, lại càn không thấy cô. Trong lòng anh bỗng dấn lên một nỗi lo sợ.
- Nhi à. Em đang ở đâu? Đừng chốn anh vậy mà. Anh sẽ không làm tổn hại gì em đâu. Em ra đây đi. Anh đã làm giấy xuất viện rồi. Chúng ta sẽ rời khỏi đây...
1s
2s
3s
4s
5s
...
- Anh nói thật chứ?
Anh giật mình quay lại phía phát ra giọng nói. Cô đang đứng ngoài cửa phòng.
- Em đi đâu vậy? Có biết là anh rất lo lắng cho em không?
Anh tiến lại phía cô và nói. Kiểm tra một lượt xem cô có bị thương ở chỗ nào hay không, anh nói tiếp:
- Hứa với anh, từ giờ không được bỏ đi như vậy có được không? Sẽ làm anh đau lắm đó.
- Việc tôi bỏ đi thì có liên quan gì đến anh?
- Có chứ sao không? Em là "vợ tôi"
Anh nói, đồng thời nhấn mạnh mấy chữ ở cuối để khẳng định cho cô biết. Cô là vợ của anh.
- Vậy được. Chúng ta cùng về nhà.
Nói rồi cô quay ra thu dọn đồ đạc, đồ đạc của cô cũng không có mấy. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-anh-doi/2629081/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.