🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cô mặt cau có...



- Mẹ có phải là mẹ của con không vậy?



- Ưm... Để ta nghĩ xem. Có lẽ...



- Thôi thôi. Con đói rồi. Mình ăn cơm thôi...



Nói rồi cô chạy tọt vào trong nhà bếp.



- Con bé là vậy đó. Sau nay phải cần con chăm sóc nhiều...



Bà nói, ánh mắt đầy đau thương nhìn đứa con gái của mình.



- Bác gái. Con sẽ cố gắng hết sức.



- Minh à. Con thật tốt với con bé. Nhưng ta sợ...



- Vì cổ. Con có thể làm tất cả. Mẹ à...



" Xoảng..."



Tiếng đổ vỡ vang lên từ trong phòng nhà bếp. Cô bàng hoàng, như không tin vào những gì mình vừa nghe đến. Vậy ra...



- Mấy người nói vậy là sao? Mẹ, mẹ biết hết rồi phải không?



- Con gái à...



- Hức. Biết rồi sao? Mẹ à...



Cô oà khóc... Như đứa trẻ bị mất kẹo. Người mẹ thấy vậy mà đau lòng không thôi.



Nghĩ sao đây? Bà biết làm gì đây?



- Tiểu Uyển, con ngoan của mẹ. Sẽ không sao đâu. Có mẹ...



-Không... Hết rồi... Con không cần gì nữa. Hết rồi.



- Không. Em sẽ không sao hết. Anh sẽ...



- Tôi không cần lòng thương hại từ mấy người. Mấy người mặc kệ tôi đi...



Nói rồi cô chạy vụt đi...



- Để con đuổi theo cổ...



- Không cần. Cứ để con bé yên đi...



_____



Tối mùa Đông giá rét.



Cô đi trong vô thức, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống thân hình nhỏ bé của cô. Cô đau, đau

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-anh-doi/2629078/chuong-6.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Vợ Ơi...! Anh Đói
Chương 6: Ra đi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.