Hàn Dương Phong bế Tuyết Linh đặt lên giường, chau mày nhìn cơ thể không ngừng uốn éo của Tuyết Linh, Hàn Dương Phong thầm thở dài, một cuộc điện thoại liền tới tay Phi Dạ:"Điều tra mọi hành động của Tuyết Linh trong tối hôm nay cho tôi."
"Vâng, Hàn thiếu."
Hàn Dương Phong ném chiếc điện thoại sang một bên, quỳ một chân ngồi xuống giường, chăm chú nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô. Anh đưa tay lên chạm khẽ vào khuôn mặt xinh đẹp ấy, dịu dàng nói:"Em nhớ tôi rồi sao? Tuyết Linh?"
Tay Hàn Dương Phong mát lạnh, anh không biết hành động này của mình càng kích thích thêm xúc giác của Tuyết Linh, cả người cô nóng như lửa đốt vậy, đột ngột tiếp xúc với bàn tay mát mẻ, Tuyết Linh cảm thấy dễ chịu đi hẳn. Nhưng tác dụng của thuốc quá mạnh, cơ thể Tuyết Linh càng ngày càng nóng lên như dung nham, cổ họng khô rát phát ra những tiếng không âm cụ thể. Đầu óc loạn xạ, Tuyết Linh không còn chút ý thức, mơ mơ màng màng.
Giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống thái dương, tay nắm chặt ra giường, co người lại, cầu xin người bên cạnh:"Nóng quá...."
Trong lòng Hàn Dương Phong cay xót tột độ, người đã làm ra Tuyết Linh như thế này anh sẽ không tha thứ, trường hợp nếu người ở căn phòng này không phải anh mà là một người khác thì anh không chắc sẽ có chuyện kinh thiên động địa nào sẽ xảy ra với cô, đến lúc đó, anh sẽ không tha thứ cho mình vì đã không bảo vệ được cô.
Hàn Dương Phong siết chặt tay, yết hầu ở cổ khẽ dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-anh-day-nay-vo-la-bac-si-phu-nhan-ii/1723103/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.