"Bên cạnh nó có một cô gái, phải không?"
"Dạ đúng."
Người đàn ông có mái tóc hoa râm ngồi trên ghế đệm nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trong gian phòng tối om, luồng sáng ở bên ngoài rọi vào càng làm ông ta thêm quyền lực. Để Nhục Chi Độc trong người Vương Tư Ngôn xem như một vũ khí đắc lực áp chế anh từ xa, rồi ung dung ra nước ngoài. Khoảng thời gian trước Tư Đàm vẫn còn lui tới khẩn xin ông ta ban cho một ít thuốc giải tạm thời để khắc chế độc tố trong người anh, vì không muốn anh chịu đau đớn.
Nhưng đã trải qua biết bao nhiêu lâu rồi, anh hầu như không còn tung tích, cứ như một người hoàn toàn khoẻ mạnh từ trong ra ngoài. Thời gian như chớp mắt, đứa trẻ mà mình từng căm thù đến mức hận không thể giết chết ngay tức khắc cũng đã ngoài 30. Nhục Chi Độc cũng lợi hại ở chỗ, khi người trúng độc dần ở độ tuổi trưởng thành, cơn đau sẽ càng dữ dội hơn và kéo dài lâu hơn.
Lão Vương nhếch môi cười, gãy tàn thuốc sau đó lại rít một hơi. Làn khói dưới ánh sáng trắng bên ngoài mờ mờ ảo ảo, phảng phất vào dáng người của ông ta.
"Điều tra cô bé đó. Xem cô ta có phải là người đang áp chế độc tố giúp nó hay không?"
Phía sau lưng ông ta vang lên một giọng nói của cánh tay đắc lực.
"Nếu thật sự là như thế, thì xử lí sao ạ?"
Lão Vương dập tàn thuốc vào gạc tàn, dùi đầu của nó xuống thật sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi/2543235/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.