Chiêu Thần nhìn máu của mình từ từ nhỏ giọt vào trong cốc, cảm giác đau cũng dần hoà tan khiến cô thấy có chút mơ hồ. Sau khi lấy máu xong, cô sát trùng vết thương trên tay rồi cẩn thận dán băng keo lại. Cho một ít thảo dược vào trong cốc, để máu đổi thành màu xanh đậm, như vậy Vương Tư Ngôn sẽ không nghi ngờ gì.
Trong tài liệu có ghi, dùng máu của người áp chế độc chỉ cần hoà tan vài giọt cùng với nước, uống vào sẽ lập tức trở lại bình thường, không những vậy còn kéo dài thời gian tái phát. Lúc vừa làm xong, Chiêu Thần vừa đứng dậy đã thấy hơi choáng, vì số máu cô vừa lấy ra cũng không ít.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, làm Chiêu Thần giật mình một cái mà quay phắt lại nhìn. Vương Tư Ngôn đi vào, trên môi mang theo nụ cười ôn nhu.
"Đi thôi. Đến viện nghiên cứu mới nào."
Cô nhìn anh mỉm cười, gật đầu rồi chạy đến chỗ anh mà nắm tay anh cùng đi. Viện nghiên cứu đã được hoàn thành, sau khi xong xuôi anh liền cho người mang các đồ dùng thí nghiệm của Chiêu Thần đến đây và sắp xếp lại. Lúc cô vừa bước vào, thứ mà cô có thể thấy ngay ở trước mắt chính là ảnh của hai người họ treo ở trên tường, phía trên chậu cây xanh. Cô quay sang, nhìn anh cười cười.
"Anh làm như thế thật á?"
Vương Tư Ngôn cong môi.
"Ừm. Có thích không?"
Cô gật gật đầu, đi một vòng để tham quan, rất hài lòng với viện nghiên cứu mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi/2543211/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.