Màn chúc mừng sinh nhật bất ngờ này khiến cả Lãnh Tư Hàn và Bạch Vi đều giật mình. Nhưng cô nhóc cũng không quên lễ phép. 
" Cảm ơn anh Tư Kỳ, cảm ơn em Mộc Nghi, cảm ơn bác quản gia Minh, cảm ơn bà ạ." 
Sau khi chúc mừng sinh nhật Bạch Vi, Lãnh phu nhân đã chạy ngay tới ôm lấy cô bé nhỏ. 
" Vi Vi à, con lớn nhanh quá, bà sắp không nhận ra con rồi." 
Lãnh phu nhân xúc động. Đã mấy năm rồi bà chưa được gặp cô. Số lần bà được gặp gỡ cô từ khi cô được hắn nhặt về, chỉ đém trên đầu ngón tay. 
Dù không phải cháu ruột, nhưng từ lần đầu gặp mặt đã cảm thấy Bạch Vi là một cô bé không chỉ dễ thương, mà còn lễ phép. Khi lần đầu tới đây vào năm cô 9 tuổi, bà đã rất yêu quý cô rồi. 
" Bà, con nhớ bà lắm." 
Hai người phụ nữ một già, một trẻ ôm lấy nhau mà hàn huyên. 
" Mẹ à, con trai mẹ cũng mới về mà? Sao mẹ chỉ nhớ mỗi cô ấy vậy?" 
Lãnh Tư Hàn thấy cô sau khi gặp được mẹ, liền quên luôn hắn, đến mẹ cũng chẳng quan tâm đến đứa con trai lớn này luôn. Hắn có chút tủi thân. 
" Ây dô, thằng nhóc này, mày còn biết đường mà mò về đây thăm mẹ cơ đấy." 
Lãnh phu nhân thay đổi thái độ yêu mến, hảo cảm của mình thành một thái độ tỏ ra không quan tâm mấy với thằng con trai lớn xác kia. 
" Về rồi à?" 
Một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-tu-nho/2688000/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.