Lãnh Tư Hàn đứng ngoài khuôn viên nơi ít người qua lại của bệnh viện, châm một điếu thốc hít một hơi dài rồi nhả ra. Khói thuốc bay nghi ngút, trắng xóa, làm cho gương mặt của người đàn ông cao nhạo kia càng trở nên mờ ảo. Làn khói mờ ảo như làm mờ đi suy nghĩ trong lòng của người đàn ông trưởng thành, gai góc kia.
…
9 năm trước
" Chú, chú có thể gả bạn Bạch Vi cho cháu sau này không?" - Cậu nhóc Nhất Trí Dương bấy giờ mới có 9 tuổi, thân hình thì lùn tịt, với gương mặt non nớt nhưng tràn đầy sự tự tin đang đứng trước một Lãnh Tư Hàn cao lớn.
" Tôi không muốn."- Lãnh Tư Hàn đáp lại cậu nhóc một câu tỉnh bơ rồi quay mặt tiến vào trong nhà.
" Vì sao chứ?"
" Bởi vì nhóc sẽ không bao giờ có thể lấy được Bạch Vi khỏi tay tôi đâu."
Khi ấy hắn chỉ mặc một bộ quần dài, áo phông trông vô cùng đơn giản, nên nhìn có vẻ khá bình thường, không hề có chút sát khí nào.
Bạch Vi mới chuyển vào lớp được vài tuần, liền lọt trúng ngay mắt xanh của Nhất Trí Dương vì độ nhỏ nhắn, dễ thương vốn có. Hơn nữa cô bé khi ấy cũng rất tốt bụng, hòa đồng nên các bạn trong lớp cũng yêu mến. Hoàn toàn trái ngược với cái con nhỏ Đường Hoa gần nhà cậu.
Người ta có cái gọi là " cảm nắng từ nụ cười của em" thì bây giờ, Nhất Trí Dương cũng bị cảm nắng Bạch Vi mất rồi.
Đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-tu-nho/2687977/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.