Chương trước
Chương sau
Trư Đại Bảo nhìn thấy cảnh này thì hoảng hồn. Thật không ngờ cô nhóc Bạch Vi này lại dám đánh cả Tô Mỹ. Trước giờ cứ nghĩ con nhóc này là dạng mọt sách, hiền lành, không ngờ lại ghê gớm tới vậy. Ông ta bây giờ cũng cảm thấy có chút lạnh sống lưng. Nhưng mà sợ gì, vẫn còn nhà họ Tô chống lưng, không lo.

" Bạch Vi, em đang làm gì thế? Sao lại đánh bạn? Mau xin lỗi bạn ấy ngay cho tôi!"- Trư Đại Bảo lộng quyền lớn giọng

Bạch Vi nghe vậy thì liền chuyển về vẻ mặt thản nhiên, nhưng lại rất lễ phép tiến tới trước mắt ông ta.

" Thưa thầy, tại sao em phải xin lỗi ạ? Người ăn nói không đúng với chúng em ở hành lang là cậu ấy. Bây giờ chúng em muốn làm hòa thì cậu ấy lại tiếp tục xúc phạm bọn em. Cậu ấy cũng không chịu xin lỗi Đường Hoa, lại nói cậu ấy là thứ dân thường thấp kém? Thầy nói xem, chúng em phải tôn trọng cậu ấy như nào bây giờ?"

" Đúng vậy thưa thầy."- Đường Hoa cũng vội vàng quay lại tiếp lời.

Trư Đại Bảo nghe lí lẽ thì cũng bị cứng họng. Nhưng nếu ông ta không thể giải quyết ổn thỏa cho Tô Mỹ này, sớm muộn gì ân huệ của nhà họ Tô ban cho cũng sẽ biến mất. Nếu chuyện này xảy ra, sự nghiệp nhà giáo của ông ta sẽ đi về đâu?

Trong đầu Trư Đại Bảo bây giờ chỉ còn mấy cái lí lẽ cùn, cũng lôi ra thuyết giảng hết. Ông ta chỉnh lại vẻ mặt nghiêm trang, đứng dậy ngang mắt với Bạch Vi.



" Theo thầy thấy, bạn học Tô Mỹ nói cũng đâu có sai nhỉ? Chẳng phải em cũng không cha mẹ, nhờ tên phú hào vô danh nào đó bao nuôi hay sao? Đúng chứ?"

Hai nắm tay của Bạch Vi nắm chặt, gương mặt có chút biến sắc trở nên khó coi. Ý thức của cô đang tự trấn an bản thân, nhịn một chút, ông ta là giáo viên phụ trách, không cẩn thận liền bị ghi học bạ như chơi, không cần tức giận với loại người như vậy.

Thấy Bạch Vi bây giờ cũng không dám cãi gì nữa, ông ta lấy bàn tay ngăm đen của mình đặt lên vai cô như thân thiết lắm, còn cười đắc ý.

" Thầy nói vậy, để em biết chút thân phận mà nhận lỗi, giờ có khi tên sugar daddy già nua kia có tới cũng vô dụng thôi."

" Trư lão sư, ông nói ai là sugar daddy vô dụng cơ?"

Giọng nói trầm lạnh vang lên từ phía cửa ra vào của căn phòng. Lãnh Tư Hàn trong bộ vest đen đứng tựa vào thành cửa, đôi mắt như lóe lên một tia gì đó rất đáng sợ tiến vào.

Nhất Trí Dương quần áo xộc xệch cũng vội vàng chạy ra phía Đường Hoa cầm lấy cánh tay cô mà khám xét.

" Cậu có sao không? Có bị thương không?"

" Không sao, tôi ổn, hơi trầy xước chút thôi."

Nhưng nhìn khắp cánh tay cô toàn những vết cào cấu xước xát, gương mặt cậu lại càng thêm khó chịu, liền quay sang phía băng ghê ngồi, lườm cho Tô Mỹ một cái cảnh cáo.

Lãnh Tư Hàn lãnh đạm tiến tới, ôm gọn Tiểu Bạch Thỏ vào người, gương mặt có chút hơi bực dọc nhưng đầy sự lo lắng, sau đó hắn nghiêm mặt sang phía Trư Đại Bảo đang hoảng hồn trước mắt.



" Trư lão sư nhỉ? Mới về trường được 2 tháng nhưng lại nhanh chóng lên được chức quản sinh phụ trách. Bây giờ lại muốn lạm quyền bắt nạt học sinh hay sao?"

Lời nói của hắn nhẹ tênh, nhưng giọng điệu lại đầy sát khí khiến Trư Đại Bảo có phần hơi run, gương mặt cũng tái xanh đi.

" Ngài...ngài là...Lãnh tiên sinh?"

" Đúng vậy, là tôi. Bây giờ thì ông có thể nói lại câu ban nãy ông nói không?"

Trư Đại Bảo bây giờ mặt liền biến sắc, liền hạ giọng kính cẩn.

" Lãnh tiên sinh, là tôi hồ đồ, không nhìn rõ đây là người của ngài, mong ngài lượng thứ."

Lãnh Tư Hàn làm như không nghe thấy gì, nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ, ánh mặt dừng lại trên gương mặt còn chưa định hình được chuyện gì của Tiểu Bạch Thỏ, ân cần kiểm tra vết xước trên mặt cô.

" Là ai cào em?"

Nghe vậy, Bạch Vi liền theo phản xạ liếc mắt sang phía Tô Mỹ đang đứng gần đó, ban nãy ở ngoài hành bị cô ta tát, móng tay cào nên mới xước nhẹ, nhưng cũng không muốn chấp nhặt với cô ta nữa nên chỉ nói cho qua.

" Là vô tình ngã nên xước thôi."

Tô Mỹ lúc này mặt có chút lo lắng, không ngờ Lãnh Tư Hàn lại đích thân tới đây giải quyết, liền nhanh chóng lấy Trư Đại Bảo ra làm khiên đỡ đạn.

" Thầy Trư, chẳng phải thầy là người vừa tát cậu ấy sao? Là do cậu ấy nói sai gì sao ạ?"

Trư Đại Bảo nhìn Tô Mỹ với vẻ mặt khó chịu, bây giờ ông ta tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong. Một bên là vừa đắc tội với Lãnh Tư Hàn, một bên lại bị tập đoàn họ Tô bỏ rơi, chỉ còn đường hạ mình xuống mà cầu xin hắn ta nhẹ tay chút.

" Lãnh tiên sinh, tôi mắt như mù, không nhìn ra cô bé trước mắt lại là người của ngài. Mong ngài rộng lượng bỏ qua."

Lãnh Tư Hàn liếc qua Trư Đại Bảo một cái, rồi quay sang trừng mắt với Tô Mỹ.

Hắn chẳng buồn nói gì nữa, rút điện thoại gọi một cuộc, giọng lạnh tanh.

" Lập tức giúp tôi thu mua toàn bộ công ty nhà họ Tô, làm đơn giáng chức Trư Đại Bảo cho tôi."

Sau đó hắn bình tĩnh dắt tay Tiểu Bạch Thỏ ra khỏi văn phòng. Nhất Trí Dương và Đường Hoa cũng chào lão Trư rồi chạy ra sau
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.