Đôi mắt màu đen thẫm ấy, dường như đang loé lên những tia tơ máu nhỏ xung quanh.
Đây là lần đầu tiên, Vi Vũ không giữ được bình tĩnh đến mức phải lớn tiếng với Lạc Kỳ. Đến cả cô cũng có phần kinh ngạc, nhưng câu mà anh vừa nói mới là điều khiến cô cảm thấy ngỡ ngàng nhất.
Quá khứ của anh, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?
Tại sao một người đàn ông không sống cùng cha mẹ như anh lại có thể một mình tự lập, một mình gánh vác mọi thứ cơm áo gạo tiền? Nhiều lúc Lạc Kỳ cũng đã tự hỏi, nhưng nếu để cô phải hỏi trực tiếp anh thì cô chưa nghĩ đến. Lúc gặp anh lần đầu tiên tại phim trường 5 năm trước, khi ấy danh tiếng của anh đã vững vàng rồi. Chuyện xảy ra trong quá khứ, một người xa lạ như cô quả thực không có tư cách để hỏi nhiều. Vi Vũ cũng rất ít khi chia sẻ, vì anh vốn chẳng muốn nhớ lại khoảng thời khan ấy.
Từ sau khi cha mẹ mất, Vu Vi Khởi để lại anh một mình ở đây khi còn đang học Đại học để sang Las Vegas. Vi Vũ phải vừa học vừa làm đủ mọi ngành nghề để kiếm tiền trang trải cho việc học. Để bám trụ được ở ngôi trường đó, anh đã làm việc và học tập hầu như suốt 24 giờ, có khi còn ngất ở ngoài đường.
Ở thời điểm đó, không ai là không nhìn thấy hình bóng của anh đi khắp nơi để xin việc làm thêm. Phục vụ nhà hàng ngoài giờ học, Vi Vũ vừa mang theo sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946546/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.