Chiếc váy này Lạc Kỳ mới mua cách đây không lâu, chỉ mặc được đúng một lần mà bây giờ đã thành đồ bỏ. Cô không cam lòng. Mang chiếc váy này cùng với tấm thân bị Vi Vũ dày vò cả đêm qua xuống dưới lầu tìm anh.
Lúc này anh đang bận rộn trong bếp, vừa nấu xong ít trà dưỡng nhan đợi khi cô dậy sẽ dùng. Có đâu ngờ người đã dậy rồi, mà còn đang đùng đùng muốn tìm anh tính sổ.
"Vu Vi Vũ!"
Anh vừa quay người lại nhìn, Lạc Kỳ đã thẳng tay ném cái váy "vụn" vào người anh.
"Anh tự mình xem đi! Váy của tôi bây giờ thành giẻ lau rồi đấy!"
Anh ngẩn ngơ ra một hồi lâu, sau đó mới cầm cái váy của Lạc Kỳ đưa lên mà xem. Lúc đầu nếu cô không nói, thì quả thực anh cũng không thể nhìn ra đây là váy, mà rất giống với giẻ lau nhà. Chỗ nào cũng rách, rách đến nỗi không tài nào chấp vá lại được. Vi Vũ cong môi cười, đặt nó qua một góc rồi đi đến gần cô hơn, ra vẻ vô cùng áy náy.
"Xin lỗi em! Là do anh kìm chế không tốt!"
Lạc Kỳ khoanh tay trước ngực, có vẻ khó mà bỏ qua được chuyện này.
"Tôi không dám nhận lời xin lỗi của Vu tổng. Nói thật thì, tôi thấy anh chuyện gì cũng có thể kìm chế, nhưng riêng chuyện đó thì không."
Sau khi nói xong, Lạc Kỳ quay lưng lại rồi đến cái túi xách đêm qua mình bỏ ở đầu tủ tìm đồ. Cô bỏ mặc Vi Vũ đứng ở đó, cứ lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946525/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.