Lạc Kỳ và Vương Dịch Đình đi cùng nhau vào bên trong siêu thị, giữ với nhau một khoảng cách khá nhất định. Trong mắt của cô, anh ấy là một vị bác sĩ lương thiện và trầm tính, luôn hết mình vì công việc. Lần trước Vi Vũ bị thương nằm trong phòng hồi sức cấp cứu, anh ấy đã dốc hết sức mình cứu chữa, dù ra khỏi phòng rất mệt mỏi nhưng vẫn trấn an cô.
"Cô Lý! Gần đây vẫn khoẻ chứ?"
Hai người đi cùng nhau xung quanh các khu trưng bày đồ dùng và quần áo. Lạc Kỳ quay sang nhìn, mỉm cười đáp.
"Tôi vẫn khoẻ! Cảm ơn anh Vương!"
"Gọi tôi là Dịch Đình được rồi!"
Cô gật gù, sau đó chợt nhớ ra chuyện gì mà quay sang niềm nở nói với anh ấy.
"Tôi nay Vi Vũ từ Vô Tích đến, anh có thời gian thì sang nhà chúng tôi chơi!"
Nhà chúng tôi? Đã trở thành nhà chung của cả hai rồi sao?
Vương Dịch Đình cười nhẹ, trên gương mặt phảng phất nét gượng gạo rất khó tả. Lạc Kỳ bên cạnh anh lúc này, đã lại trở về với dáng vẻ hồn nhiên ngọt ngào của trước kia. Chính là nhờ có tình yêu của Vi Vũ. Không thể phủ nhận rằng từ ngày anh bước vào cuộc sống của Lạc Kỳ, đã thay đổi đi hoàn toàn quỹ đạo của cô. Một cô gái hay ủ dột vì chuyện gia đình lại một bôn ba vào nghề, gặp được anh như bắt được một cánh tay vững chắc.
Anh cho cô biết thế nào là những đúng sai và những thị phi trong thế giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946457/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.