Ngày Vu Vi Khởi trở về Las Vegas là một ngày có mưa phùn buồn không thể tả. Anh ta không trông mong gì nhiều, chỉ hi vọng người tiễn mình đi sẽ có Lạc Kỳ trong số đó. Từ nay mọi chuyện chấm dứt, sẽ chẳng còn ai có thể khiến Vi Vũ và Lạc Kỳ gặp phải trắc trở đường tình.
Đứng từ xa nhìn người mình yêu hạnh phúc, cũng là một loại hạnh phúc.
Vu Vi Khởi biết, trái tim của cô ở chỗ Vi Vũ, suốt đời suốt kiếp sẽ cũng chỉ thuộc về mỗi mình Vi Vũ. Vậy nên anh ta không cố chấp tranh giành, lúc sớm nhận ra đã quyết định buông bỏ. Anh ta từng nghĩ mình tàn ác, mình nhẫn tâm. Nhưng những gì anh ta đã làm, suy cho cùng cũng chỉ là nhất thời bồng bột. Dừng lại đúng lúc, để Lạc Kỳ được bình an, đó cũng là một tâm nguyện nho nhỏ khi anh ta quay đầu.
"Las Vegas mùa này có tuyết, anh phải giữ ấm mình."
Vi Vũ dặn dò anh trai, đưa cho anh mình một cái khăn len màu xám do chính tay Lạc Kỳ đan. Cô đứng ở bên cạnh, cong môi cười nhẹ đáp.
"Anh cứ nhận đi! Là do tôi đan để tặng anh đấy!"
Vu Vi Khởi nhìn cô, suýt nữa đã không kìm được lòng mình mà ôm cô thật chặt. Anh ta đưa tay ra, run run nhận lấy món quà từ người con gái ấy, người mà anh ta chỉ có thể nhìn từ xa. Lần này đi biết bao giờ mới có thể trở lại? Chỉ mong một ngày trùng phùng, sẽ nhìn thấy đôi bên đều ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946424/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.