Vương Dịch Đình ngây người, trên mặt khó giấu được sự hổ thẹn và sượng trân của mình. Anh nhìn gương mặt trong trẻo của Mộc Hi, đang cố nặn ra một nụ cười nói rằng mình vẫn ổn. Lúc này khi nhìn xuống bó hoa hồng đỏ rực, anh mới nhớ thì ra người thích hoa hồng là Lạc Kỳ, và anh vẫn luôn nhớ rất rõ. Còn cô, dù có ngày ngày nói với anh rằng mình thích hoa hướng dương, anh cũng chẳng mấy để tâm.
"Anh..."
Mộc Hi cười một tiếng, lại nói tiếp.
"Người thích hoa hồng đỏ, là Lạc Kỳ!"
Phải chăng người mà anh thích, cũng là cô ấy?
"Mộc Hi! Anh..."
Cô lắc đầu, hai mắt lấp lánh tia nước.
"Không sao. Hoa hồng cũng rất đẹp."
Cô đang tự an ủi bản thân mình, nhưng không hiểu sao lại càng mất đi kiểm soát, đáy lòng cuộn lên như bờ đê bị sóng dập. Vừa nói, hai gò má cô vừa nóng bừng lên, sau đó lan đến khoé mắt đỏ ao rồi trào ra những giọt lệ. Vương Dịch Đình nghẹn lời, trái tim bất giác nhói lên một nhịp khó tả. Anh trở nên bối rối, đứng dậy khỏi bàn ăn rồi bước đến bên cạnh Mộc Hi.
"Anh xin lỗi!"
Cô gạt tay anh ra, cũng tự mình đứng dậy. Cô biết mình đã thể hiện cảm xúc quá rõ ràng rồi, nên mới vội lau đi nước mắt. Gương mặt nhem nhuốc, Mộc Hi lại cười nói.
"Không sao. Cảm ơn anh vì đã cùng em đón sinh nhật. Em phải đi rồi."
Vương Dịch Đình đứng chôn chân tại chỗ, nhìn Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946408/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.