Lạc Kỳ bỗng nhiên thấy ngượng, cô né tránh sự dịu dàng và ân cần từ Vi Vũ mà nói.
"Không cần đâu. Lát nữa cũng sẽ ăn mà!"
Anh lại một lần nữa bị sự lạnh lùng của cô làm cho hụt hẫng, tay cầm đũa đang gấp thức ăn đưa ra giữa không trung. Lạc Kỳ lén nhìn, thấy sắc mặt của Vi Vũ không được tốt mới biết mình có hơi quá đáng. Cô đành quay người lại, nhìn anh mỉm cười có ý đón nhận nó mà tiến đến.
"Thôi vậy! Cũng nên thử một ít xem tay nghề của anh nấu món Nhật thế nào!"
Nhưng lúc này anh đã không còn vẻ phấn khởi như lúc đầu nữa, buông đũa xuống rồi bắt đầu bày thức ăn ra bàn. Lạc Kỳ im lặng đứng một góc, nhìn Vi Vũ lẳng lặng bày biện mọi thứ từ nến đến hoa hồng. Bữa tối này đáng lẽ ra đã vô cùng lãng mạn, nếu như cô không làm anh cảm thấy cụt hứng và khó chịu. Hai người ngồi đối diện với nhau, không ai hỏi nhau câu gì khiến bầu không khí của bữa ăn tối trở nên tĩnh lặng. Tiếng va chạm giữa dao nĩa trên đĩa và tiếng rót rượu lúc này lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Lạc Kỳ ngước lên nhìn, thấy Vi Vũ vẫn đang ăn một cách rất chậm rãi và không nói năng gì. Cô chần chừ một lúc lâu mới lên tiếng hỏi.
"Anh thấy không khoẻ sao?"
Anh đưa mắt nhìn cô, sau đó lại tiếp tục ăn mà lắc đầu. Cô thừa biết anh không phải không khoẻ, mà là vì cảm thấy thái độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946395/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.