Trời vẫn còn sớm, nên sau khi Lạc Kỳ ngủ thì Vi Vũ cũng xuống giường mà ra ngoài. Anh nhẹ nhàng đóng cửa để không làm cô thức giấc, đi đến phòng làm việc ở đối diện. Căn phòng này có một cái kệ gỗ sơn nhẵn bóng đầy sách và tư liệu, trên bàn có một cái máy tính và một cái đèn hình hoa tulip cách điệu tinh xảo. Anh đi đến ngồi bên bàn, trầm tĩnh suy nghĩ về chuyện xảy ra với Lạc Kỳ ở trường quay.
Phanh xe được kiểm tra liên tục mấy ngày liền trước khi diễn ra cảnh quay, chuyện xảy ra sơ sót là không thể nào. Vậy thì ai, lại dám làm ra chuyện này?
Vi Vũ nhíu mày, im lặng một lúc mới cầm điện thoại lên gọi cho đạo diễn. Từ sau khi xảy ra chuyện của Lạc Kỳ, ông ta không dám lơ là việc điều tra xem phanh xe rốt cuộc là do ai làm đứt. Nhưng nói dễ hơn làm, xe đạo cụ đặt tại địa điểm đó trước khi đến thực hiện cảnh quay, biết bao nhiêu người ra vào thì khó mà tra ra được kẻ chủ mưu.
"Vu tổng! Có chuyện gì mà phải phiền anh gọi tôi giờ này vậy ạ?"
Vi Vũ đưa tay ra, vô tình ấn lên bàn phím ở trên bàn ngay chữ G. Anh nhíu mày, đột nhiên lại nhớ đến một người.
"Điều tra đến đâu rồi?"
Đạo diễn vừa nghe nhắc đến hai chữ "điều tra", mặt của ông ta liền trở nên biến sắc. Ông ta chẳng qua cũng chỉ là người ngoài cuộc, nếu thật sự việc xảy ra là có người đứng sau, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946390/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.