Tần Viễn đưa Hoa Ly đến nhà hàng, trong thời gian đợi thức ăn lên, anh ngồi ở ngay bên cạnh xem vết thương của cô. Bên ngoài cô cứ cười bảo không sao, nhưng anh hiểu cô hơn ai hết, rằng cô không phải là người chịu đau giỏi. Vết roi này đánh mạnh như vậy, còn để lại vết hằn, có ai mà lại không đau cơ chứ?
"Em không sao đâu!"
Anh thấy cô vẫn còn cứng đầu, không nương tình mà ấn bông gòn xuống một cái, khiến cô nhăn mặt kêu lên.
"A! Đau người ta đấy!"
"Vậy mà còn nói không đau? Anh không thích người nói dối, vậy nên đừng nói dối trước mặt anh."
Hoa Ly cười, má lúm đồng tiền lại hiện ra trên đôi gò má trắng hồng.
"Vậy nói dối sau lưng thì được phải không?"
Tần Viễn nhìn một cái, cô lập tức im bặt. Cô sợ nhất là cái nhìn này, mỗi khi cô đùa giỡn quá trớn, anh lại ném cho cô một cái nhìn giống như viên đạn từ đầu súng bắn ra. Ai cũng bảo anh thương cô, cưng chiều cô, nhưng cô lại không thấy thế. Cô chỉ thấy một Tần Viễn suốt ngày cau có, khó khăn như một ông cụ.
Nhà hàng này theo phong cách cổ truyền của Trung Quốc, được trang trí rất tinh tế và tỉ mỉ, mang theo xu hướng thời xưa, có nét hoài niệm. Phía sau bàn của Tần Viễn và Hoa Ly, có một cô gái ngồi một mình, mặc chiếc váy lụa ôm sát cơ thể màu đỏ nhung quyến rũ. Phong cách của cô ta và Hoa Ly hoàn toàn trái ngược nhau. Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-2-mai-cuong-si/3001124/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.