“Đi đâu vậy?”
Hoa Ly vào phòng của Tần Viễn lấy cái gối rồi ôm trên tay định ra ngoài. Lúc này anh đang nằm chợp mắt trên giường, nghe thấy có động tĩnh liền mở mắt. Hành tung này của cô, là đang định chạy đi đâu giữa đêm hôm thế này sao? Cô quay lại nhìn, cong môi nói.
“Về phòng ngủ.”
“Sao không ngủ ở đây?”
Tần Viễn ngồi dậy, với tay lấy cái áo sơ mi vắt ở chân giường rồi đứng dậy đi về phía cô. Trong phòng còn sáng đèn, nên các múi thịt trên người anh ra sao cô đều nhìn rất rõ. Vết sẹo trên cánh tay của anh thức tỉnh cô, nói cho cô nhớ rằng những chuyện trong quá khứ vẫn còn ở đó. Cô và anh bây giờ, không thể nào giống như lúc xưa, cùng đi trên đoạn đường từ trường về nhà hay cùng trú mưa nữa.
Hoa Ly cụp mắt, không nhìn thẳng vào anh mà nói xong liền muốn đi.
“Đây là phòng anh mà, em về phòng ngủ sẽ tốt hơn.”
Cô vừa bước lên một bước thì eo đã bị Tần Viễn tóm gọn. Một vòng tay anh cũng đủ để ôm trọn cơ thể nhỏ nhắn của cô, hương thơm thoang thoảng theo gió lùa vào. Anh vén tóc của cô sang một bên vai, vết sẹo ở sau gáy hiện ra làm tim anh co lại. Anh thấy đau lòng. Hoa Ly thấy anh vẫn chưa lên tiếng nói gì, trong lòng bồn chồn không thôi. Gần đây cô hành động có hơi khác lạ, lại còn tỏ ra xa cách anh vài phần, chắc không phải đã bị phát hiện rồi chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-2-mai-cuong-si/3001068/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.