“Đừng nói nữa!”
Hoa Ly ôm đầu mình úp mặt xuống đầu gối khóc nức nở. Cô thấy bất lực, thấy mình thật hèn nhát trước mối thù của cha mẹ. Cô đã từng nghĩ mình sẽ đủ dũng khí để đối diện với anh, nhưng đến việc cầm một nhánh cây khiến anh bị thương cô cũng không làm được. Tần Viễn ngồi dậy, vai phải vừa cử động đã đau đến thấu xương, loạng choạng đi đến chỗ của cô.
“Nếu em đã nhớ lại rồi, thì tại sao còn muốn kết hôn với anh chứ?”
Hoa Ly nhìn anh, trên mặt vẫn còn bệt nước mắt mà bật cười.
“Tại sao lại không? Tôi muốn anh phải bị tôi dày vò thật khổ sở, sống không bằng chết.”
Tôi muốn gia đình anh phải trả giá, nếm trải nỗi đau mất đi người mình thân yêu nhất. Tôi đã hạ quyết tâm rằng mình sẽ hận anh đến thấu xương, vậy mà vẫn cứu anh thoát khỏi thác sâu nước cuộn.
Tần Viễn bước đến kéo Hoa Ly đứng dậy, vết thương trên vai anh lúc này dù có đang chảy máu ròng ròng anh cũng chẳng còn bận tâm. Anh ôm lấy đôi vai gầy đang ướt của Hoa Ly, ánh mắt hiện lên những bi thương và cùng cực.
“Làm đi! Chẳng phải anh ở đây rồi sao? Dày vò đi! Khiến anh sống không bằng chết đi!”
“Anh bỏ tay ra!”
Anh nắm chặt cổ tay của Hoa Ly, kéo tay cô đánh vào ngực mình bằng hết sức có thể. Cô giằng co, không muốn làm nhưng cơ thể vẫn liên tục bị anh kéo đến. Một tiếng sấm vang lên động trời, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-2-mai-cuong-si/3001065/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.