"Anh sẽ không giống với cha em, không để em phải bị gò bó trong cái lồng do ông ấy tạo ra."
"Chúng ta không thoát được đâu. Có lẽ bây giờ tôi có hoá thành tro bụi, thì ông ấy cũng nhất định phải mang tôi về."
Hiểu Nhi cười khổ, nhưng trong lòng lại mông lung mâu thuẫn đến khó tả được. Cô biết Dương Giang là người tốt, là một người quá tốt đến mức cô thấy mình không xứng với anh. Tuy cha mẹ anh mất từ rất sớm, nhưng anh vẫn luôn giữ cho bản thân mình không bị cuốn theo những xa hoa phù phiếm. Một mẫu người như anh, xứng đáng tìm được một người tốt hơn cô rất nhiều. Cha của cô, nhất định sẽ không bỏ qua nếu như Dương Giang cứ tiếp tục ở bên cạnh che chắn cho cô như vậy.
Cô rút tay về, cũng lùi lại để giữ khoảng cách với anh.
"Cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng chuyện gia đình tôi xảy ra mâu thuẫn và những nút thắt này đã có từ rất lâu rồi. Bây giờ anh xen vào, chỉ tự làm bản thân mình bị liên lụy thôi."
Dương Giang lên tiếng.
"Anh không sợ liên lụy. Anh không phải là kẻ hèn nhát đứng đó trơ mắt nhìn em như vậy."
Hiểu Nhi biết mình không thể khuyên anh từ bỏ, nên chỉ còn cách thẳng thừng cự tuyệt. Cô đứng bật dậy lớn tiếng.
"Nhưng tôi không cần anh hiểu không? Cuộc sống của tôi tôi tự mình quyết định được, dù tôi có chết cũng không liên quan gì anh hết."
Cô cầm cái áo sơ mi đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-2-mai-cuong-si/3001014/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.