"Em à! Con ngủ chưa?"
Hoa Ly đang đưa tay ra để đẩy chiếc nôi bên cạnh cho Tiểu Lan dễ ngủ, thì bất chợt Tần Viễn khom người lên ôm lấy cô. Anh gác cằm lên vai cô, âu yếm hỏi rất khẽ vì sợ con gái sẽ thức giấc. Con bé rất dễ quấy khóc, mỗi lần dỗ ngủ rất vất vả nên anh không muốn để cô phiền lòng. Cô quay sang nhào vào lòng rồi ôm chặt lấy Tần Viễn, khẽ giọng.
"Ngủ rồi!"
Anh cười dịu dàng, hôn lên tóc cô vô cùng nâng niu và âu yếm. Cảm giác này, sao lại lâng lâng khó tả đến như vậy. Một người con gái mà mình dùng cả tâm can để yêu, cuối cùng cũng ở bên cạnh mình, còn cùng mình có một đứa con kháu khỉnh. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Tần Viễn cúi đầu, Hoa Ly cũng ngước mắt lên đúng lúc hai người nhìn nhau. Anh hỏi.
"Tiểu Lan không có ai chơi cùng cũng sẽ buồn lắm đấy!"
Nghe anh nói như vậy, cô dường như nhận ra được điều gì đó mà bất giác đỏ mặt.
"Anh nói lung tung gì vậy?"
Anh hôn lên gò má của cô, sau đó nhích người xuống một chút để hôn lên môi cô.
"Em hiểu ý anh mà!"
Hoa Ly đẩy nhẹ anh ra, cười ngượng ngùng.
"Hiểu gì chứ? Con bé vừa mới ngủ thôi, anh đừng quậy nữa!"
Tần Viễn cười, véo mũi của cô rồi ôm chặt cô trong lòng mình. Anh chợt nhớ lại khoảng thời gian khó khăn khi trước, nhớ đến lúc ở trong cấm địa Cửu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-2-mai-cuong-si/3001002/chuong-63.html