Nửa tháng sau.
Với sự chăm sóc chu đáo của Tư An. Tuyết Mộc Huệ cũng đã hồi phục trở lại. Hôm nay, cũng chính là ngày Mộc Huệ được xuất viện về nhà.
" Phu nhân, người cẩn thận, để Tư An đỡ người lên phòng "
Mộc Huệ trìu mến nhìn Tư An. Đứa bé này! Đúng là hiền hậu, nếu có một ngày cô bắt buộc phải rời khỏi Lâm gia, người cô nhớ nhất chắc hẳn là Tư An.
Còn việc, Tư An gọi Mộc Huệ là " Phu nhân " , so ra Tuyết Mộc Huệ vẫn chưa phải vợ của Lâm Thừa Hạo, cũng chưa phải là Lâm phu nhân. Cho nên, Tuyết Mộc Huệ vẫn chưa chính thức bước vào nhà.
" Tư An này! sau này đừng gọi phu nhân nữa! Gọi chị là Mộc Huệ được rồi, nếu nói ra, chị vẫn chưa phải là vợ của Lâm thiếu gia, em gọi chị như vậy, theo lẽ thì không được! "
" Vâng, chị Mộc Huệ, sức khỏe chị vẫn phải cần nghỉ ngơi, công việc dưới bếp cứ để em làm thay chị. Chị cứ yên tâm nghỉ ngơi thật tốt! "
Cũng từ sau bếp, tiếng bước chân lộp cộp của hai người làm.
" Này, Ngãi Vân cô có ngửi thấy mùi gì không? "
Loading...
Ngãi Vân đứng ngơ ngác nhìn Thi Lê.
" Mùi? Có mùi gì sao? "
Thi Lê vừa giận vừa nhục, chơi với nhau thân như vậy. Thật không hiểu ý nhau gì hết. Tức chết đi được!
" Cô thật sự không ngửi thấy sao? Là mùi của hồ ly đó! Nó còn rất nồng! "
Thi Lê vừa nói, nhấn mạnh hai chữ " hồ ly "
" A, Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-no-le/171602/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.