Ngồi trên taxi, không khí não nề bao trùm, Tuyết Mộc Huệ nắm chặt bàn tay, nước mắt mặn chát rơi xuống, cô cắn răng khóc trong im lặng.
Chiếc xe chạy một lúc, cô mới bảo tài xế đi đến thôn Bạch Đình cách thành phố 20 kilomet, đã lâu không về thăm ông bà, nơi cô nghĩ đầu tiên không nơi nào khác mà chính là mái nhà cuối cùng của mình.
Đi đến nơi, trời cũng đã sụp tối, Tuyết Mộc Huệ kéo hành lý bước vào trong nhà, cánh cửa đầy bụi bẩn được cô khó khăn mở ra, khung cảnh trước mắt khiến Tuyết Mộc Huệ chôn chân tại chỗ.
Nước mắt một lần nữa rơi xuống, chiếc vali trên tay cũng theo đó mà nằm dưới đất, Tuyết Mộc Huệ khụy hai đầu gối quỳ trước bài vị của ông bà. Những nén hương ít ỏi trên bàn thờ, không khí eo lạnh trong căn nhà càng khiến tim cô thắt lại.
Tuyết Mộc Huệ đấm mạnh vào ngực mình liên tục, trong lòng không ngừng trách cứ bản thân.
Suốt mấy năm qua, từ khi bị giam lõng tại Lâm Gia, cô chưa một lần nào bước chân về nhà, cứ như vậy đến khi ông bà qua đời, cô là người không hề hay biết, huống hồ, cô cấm không được về nhà dù chỉ một lần.
Bây giờ, Tuyết Mộc Huệ mới thật sự ân hận trong lòng, cô chạy nhào đến ôm lấy hai tấm ảnh vào lòng, xoa xoa bàn tay lên bức ảnh, không kìm lòng mà hôn lên. Tuyết Mộc Huệ khóc một hồi lâu, cô lấy lại bình tĩnh, hai tay yết ớt đốt cháy nén hương.
Thấp hương xong, Tuyết Mộc Huệ đưa mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-no-le/1648384/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.