Hương Vũ vừa dứt lời, không khí im lặng bao trùm cả căn phòng. Tuyết Mộc Huệ đưa đôi mắt ngấn đầy nước nhìn người đàn bà trước mặt.
Trên đời này! Còn có một người mẹ nhẫn tâm đến vậy sao? Vì lợi ích của bản thân, không màng đến sống chết của bất cứ ai, kể cả con trai của mình.
Cả nghĩ Tuyết Mộc Huệ cũng không dám tin, Hương Vũ lại là một người lòng dạ thâm độc như vậy!
"Đủ rồi!"
Một tiếng nói lạnh lùng đến đáng sợ nhưng có chút yếu ớt phát ra từ phía giường bệnh. Tuyết Mộc Huệ và Hương Vũ theo phản xạ bất giác liền quay đầu lại.
Bắt gặp cảnh tượng trước mắt, Tuyết Mộc Huệ không kìm được xúc động mà nước mắt lăn dài, cô vui mừng đến nỗi quên cả thân người đang đau nhức, nhào tới tựa vào lòng ngực rắn chắc của anh.
"Thừa Hạo, anh tỉnh rồi! Em cứ tưởng, sẽ không bao giờ gặp anh được nữa!"
Lâm Thừa Hạo hốc mắt cay cay, nhìn người con gái nằm trong lòng mình, anh đưa tay gỡ lấy máy trợ thở ra khỏi người, hơi thở anh đều đều, đưa tay vuốt lấy mái tóc cô, không thể kìm lòng, mà hôn lên mái tóc óng mượt đó.
"Mộc Huệ, anh xin lỗi! để em chịu uất ức rồi!"
"Không, anh không có lỗi, anh tỉnh lại là tốt rồi!"
Nhìn thấy cảnh tượng mà cả cuộc đời này Hương Vũ không muốn nhìn thấy nhất, hai tay bà ta cuộn tròn nắm chặt, ánh mắt luôn đâm chiêu nhìn Tuyết Mộc Huệ.
Bây giờ, trong thâm tâm bà ta vô cùng lo lắng, không biết mọi chuyện lúc nảy Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-no-le/1648379/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.