Trong suốt quảng đường về biệt thự Lâm Gia, Lâm Thừa Hạo không nói năng, hay hỏi hang cô câu nào.
Ngô Nhật Phong đang ngồi ghế sau cùng Tuyết Mộc Huệ, anh nhẹ nhàng cất giọng.
"Một Huệ, đừng sợ, tên khốn kiếp Ngũ Lân đó, tôi nhất định không tha cho hắn!!"
Ngô Nhật Phong khí thế hầm hực nói, lúc nảy không phải Lâm Thừa Hạo cản anh lại, anh đã một phát đá Ngũ Lân vào tường, nhìn hắn đánh Tuyết Mộc Huệ ra nông nỗi này, anh không cách nào kiềm chế cảm xúc bản thân, mà cảm thấy tiếc thương cô vô cùng!!!!
Tên súc sinh, khốn kiếp!!
Ngô Nhật Phong không khỏi mắng Ngũ Lân trong bụng, hận không thể phanh thay hắn, giúp Tuyết Mộc Huệ rửa nổi nhục này.
Tuyết Mộc Huệ vì bị hành hạ về thể xác lẫn tinh tinh thần, cô thất thần không nói nên lời, những lời Ngô Nhật Phong nói với cô, cô đều nghe thấy.
Nhưng hiện giờ, cô không muốn nhắc đến chuyện nhục nhã đó nữa! Đặc biệt là cái tên Ngũ Lân.
Ngược lại, Lâm Thừa Hạo vô cùng bình tĩnh, chẳng nói năng câu nào, cũng chẳng tỏ ra chút lo lắng.
Tuyết Mộc Huệ, không phải là vợ anh sao? Anh, sao lại vô tình như vậy chứ!!
Ngô Nhật Phong có chút tức giận, nhìn chằm chằm Lâm Thừa Hạo trong kính chiếu hậu, không nuốt nổi cục tức này, mà lên tiếng nói.
"Lâm Thừa Hạo, cậu..."
Ngô Nhật Phong vẫn chưa nói hết câu, hai hàng chân mày Lâm Thừa Hạo đã cau lại, nhìn Ngô Nhật Phong, vội ngắt lời của anh.
"Tôi biết cậu muốn nói gì, tôi tự có tính toán, cậu đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-no-le/1648360/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.