Cổ của Tuyết Mộc Huệ bị bóp chặt đau đớn, trước mắt tối đen, không thể thở nổi, dường như tất cả không khí trong phổi đang bị hút hết ra ngoài, cô ho một cách yếu ớt, miễn cưỡng phát ra tiếng la nhỏ. "Buông....buông ra..." Tuyết Mộc Huệ như sắp bị anh ta bóp đến chết, đau đớn tột cùng, như một bước rơi vào hố sâu... Ngũ Lân nhìn dáng vẻ chống cự của cô, hắn càng thêm hứng thú!!! Hai mắt sắc bén, đang dò xét trên thân thể đỏ ửng của cô. "Muốn chơi trò, mèo vờn chuột với tôi sao!" Ngũ Liên không ngừng nuốt từng ngụm nước bọt....Chết tiệt!! Trước đây, từng chơi đùa với rất nhiều người phụ nữ, nhưng đây là lần đầu anh không bao giờ muốn rời khỏi người phụ nữ này!! Hương thơm trên người cô, khiến người khác phải mê đắm, điên dại....Ngũ Lân không kìm chế nổi bản thân, mà cúi xuống hôn lấy bầu ngực ửng hồng của cô. Nhất thời nhận ra hành động biến thái của Ngũ Lân, Tuyết Mộc Huệ kịch liệt phản khán, nói những lời đe dọa... "Tôi...tôi là vợ của Lâm Thừa Hạo, nếu như anh dám làm gì tôi, anh ấy nhất định không tha cho anh!!!" Ngũ Lân nghe đến ba chữ "Lâm Thừa Hạo" ham muốn liền giảm dần, rời khỏi cơ thể nóng bỏng của cô, hắn khẽ cong môi, mà nói lời châm chọc.. "Vậy thì sao nào!!" "Chẳng qua, cũng chỉ là một món đồ chơi trong cuộc giao dịch chính trị, cô quá xem trọng bản thân mình rồi đấy!!!" Dừng lại câu nói một lúc, anh mới kề sát tai cô.... "Tôi sẽ chống mắt lên xem, Lâm Thừa Hạo có dám vì cô, mà chống đối với bổn thiếu gia hay không!" Nói rồi, Ngũ Liên giơ hai tay vồ lấy Tuyết Mộc Huệ vào trong lòng ngực, hung hăng xé rách váy cô, khiến phần da thịt trắng nõn lộ ra và cả nội y màu trắng ở bên trong.....Nhìn cô như thế, càng thấy vô cùng thuần khiết, vô cùng xinh đẹp. Làn da trắng như sữa làm kích thích dục vọng của anh, con dã thú nguyên thủy và hoang dại của người đàn ông hoàn toàn bị đánh thức, anh thô bạo vuốt ve nơi đẩy đà mềm mại của cô. Tuyết Mộc Huệ bị đau đến khóc thét lên. "Không…không....không…buông tôi ra…" Tiếng khóc thét từ bên trong phòng vọng ra, từng tiếng từng tiếng như đâm sâu vào trong tim của Ngô Nhật Phong. Ngũ Lân, tên khốn khiếp đáng chết! Anh thất thần, trên mặt nhận lấy một đấm, bị đánh ngã xuống đấy, hộ vệ của Ngũ Lân căn bản vốn không xem anh ra gì!!! Bọn chúng dùng nhiều sức lực đánh anh đến mức, không thể nói thêm lời nào nữa!!! Ngô Nhật Phong bị đánh đến đầu óc trống rỗng, không còn sức để phản khán, hay đánh lại chúng, chỉ có thể miễn cưỡng dùng tay ngăn chặn bọn họ đánh đến những bộ phận quan trọng. Ngô Nhật Phong đảo mắt nhìn thấy một đôi chân hung hăn xông đến, đám hột vệ đột nhiên bị một người ném qua vai, ngã lăn ra ngoài. Ngô Nhật Phong miễn cưỡng căng con mắt sưng phù lên nhìn bóng dáng cao lớn đó –Lâm Thừa Hạo. Những tên hộ vệ khác cũng nhận ra anh, không dám ra tay, tự động tránh ra nhường đường. Dù biết mục đích Lâm Thừa Hạo tấn công bọn họ, nhưng nếu làm theo lệnh Ngũ Lân mà ngăn chặn anh, có lẽ cả mạng sống gia đình họ khó mà bảo toàn. "Không sao chứ?" Lâm Thừa Hạo đỡ Ngô Nhật Phong dậy. Ngô Nhật Phong dùng ánh mắt căm phẩn nhìn anh, không kiên nể mà đẩy Lâm Thừa Hạo ra, nuốt vào một ngụm máu. "Tôi còn tưởng rằng cậu cầm thú lắm chứ!" "Không chết được là may rồi!" Lâm Thừa Hạo không nhìn Ngô Nhật Phong, mà chỉ lạnh lùng vừa đi vừa đáp lại. Ngô Nhật Phong liếc nhìn cậu ta, đang bước nhanh về phía căn phòng. Hộ vệ cố gắng ngăn Lâm Thừa Hạo lại, nhưng liền bị anh một phát đá văng ra. Ánh mắt lạnh băng nhìn toàn cảnh xung quanh. "Nếu như tôi có bị sứt mẻ gì, Ngũ thiếu của các anh có chịu tránh nhiệm nổi không!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]