🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nguyên Ngải vẫn ngồi vai lưng thẳng tắp lắng nghe cuộc tranh luận giữa hai bên, nhưng thực ra bụng cô đã đói đến cồn cào.

Cảm giác cứ như lâu lắm rồi chưa được ăn gì, đói một cách kỳ lạ.

Đúng lúc đó, trước mặt cô xuất hiện một chai sữa tươi.

Nguyên Ngải quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt có chút đắc ý của Phó Trăn.

"Đói rồi phải không? Anh có mang sữa cho em."

Lúc nãy trên xe, Nguyên Ngải đột nhiên kêu đói, Phó Trăn đi tìm mãi mới kiếm được chỗ bán bắp nướng. Rồi anh nhớ ra gấu trúc lúc nào cũng mang theo sữa bên mình, quả là một thói quen tốt.

Thế nên Phó Trăn cũng mua thêm sữa và mấy món ăn vặt,  nếu Nguyên Ngải lại đói nữa ít nhất cũng có cái mà lót dạ.

Thấy chưa, mới đó đã cần dùng đến.

Đang giữa phòng họp, Nguyên Ngải không dám mở chai sữa ra uống thật, chỉ có thể cầm trên tay.

Trong lúc Yêu Vương nghe sói trắng nói chuyện, ánh mắt ông lơ đãng liếc sang một góc, bỗng thấy chú hổ cả đời cô độc đang cắm ống hút vào chai sữa, sau đó đưa tận miệng cô giáo nhân loại.

Phó hổ từ khi nào lại thân thiết với loài người như vậy? Một ý nghĩ vụt qua trong đầu Yêu Vương, nhưng rồi sự chú ý của ông lại nhanh chóng bị sói trắng kéo về.

Cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng chẳng ai thuyết phục được ai. Khi ra khỏi phòng họp, tình hình có vẻ chẳng khác gì so với lúc bước vào, nhưng lại như có điều gì đó đã thay đổi.

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002967/chuong-137.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.