Hôm nay Nguyên Ngải thật sự rất vui, chủ yếu vì đã lâu rồi cô không ra ngoài.
Cô mở cửa ra, hào hứng nói với người ở nhà: "Thầy Phó ơi em về rồi đây."
"Nhiếp Bá Thiên và cô Hồ có em bé rồi, những hai đứa lận."
"Hôm nay em còn ghé qua sở thú nữa..."
Vừa nói cô vừa đi về phía phòng bên cạnh, nhưng thầy Phó không có trong phòng ngủ.
Nguyên Ngải lấy làm lạ, cô sang kiểm tra phòng ngủ phụ lẫn phòng tắm, vẫn chẳng thấy người đâu.
Khi quay trở ra, cô mới thấy chàng hổ to tướng đang nằm ngoài ban công.
Y hệt như lúc cô rời đi, chú hổ lớn nằm dài trên chiếc ghế, nhìn lên bầu trời đêm.
Ban ngày anh hóa thành nguyên hình để phơi nắng, bây giờ vẫn ở nguyên hình, chẳng lẽ phơi trăng.
Nguyên Ngải bước tới: "Thầy Phó?"
Đối phương nhìn cô, ánh mắt có tia ấm áp, rồi quay đầu đi tiếp tục nhìn bầu trời.
"Anh không thấy khó chịu ở đâu chứ?" Nguyên Ngải lấy ra một tấm chăn, rồi cô cũng cuộn tròn rúc vào bên người chàng hổ.
Trên người chàng hổ vẫn còn hơi lạnh của mùa đông chưa tan hết.
Ngược lại, cơ thể của Nguyên Ngải rất ấm áp, Phó Trăn có thể cảm nhận được luồng nhiệt ấy, và cả những mùi hương thuộc về nhân loại, yêu quái khác còn vương trên người cô.
Anh chỉ lặng lẽ nằm đó, chàng yêu quái hổ giờ phút này có chút khổ sở.
Phó Trăn cũng không làm gì cô, mà thật ra anh có thể làm được gì đâu? Cô là nhân loại, có những chuyện cô không thể kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002961/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.