Nguyên Ngải đứng trong văn phòng, không tưởng tượng ra cảnh mấy thầy cô ở đây có em bé sẽ thế nào, bình thường mọi người đều trông như con nít.
Như thầy Hùng chẳng hạn, ngày ngày đều đặn uống sữa đóng chai, lải nhải ồn ào đòi chạy xe điện, mà mỗi lần leo lên xe lại cười hí ha hí hửng.
Khó mà tưởng tượng được thầy ấy lúc làm cha sẽ là bộ dạng gì, một chú gấu trúc lớn dắt theo một bé gấu trúc con, chạy xe điện vòng vòng? "Bé con mấy tháng rồi, sắp ra đời chưa?" Nhiếp Bá Thiên vẫn đang quan tâm tới con mình, vừa hỏi vừa tiện tay đưa chai sữa của thầy Hùng cho cô Hồ.
Cô Hồ có chút bối rối, hai người họ chỉ thân mật đúng một lần hôm ấy, giờ cô đã mang thai một bé báo nhỏ, vậy mà y lại ngây ngô hỏi cô mang thai được mấy tháng.
Cô Hồ nói: "Hơn một tháng rồi."
Nhiếp Bá Thiên tính nhẩm: "Vậy chừng hơn một tháng nữa là sinh, lúc đó tôi vẫn còn dạy ở trường."
Nguyên Ngải sững người, quay sang nhìn thầy Hùng đầy thắc mắc: "Thời gian mang thai của yêu quái là bao lâu vậy?"
"Không biết nữa, chắc tầm ba tháng đến nửa năm gì đó?" Thầy Hùng thực ra cũng không nhớ rõ ràng.
Nguyên Ngải đột nhiên hiểu được vì sao cô Hồ lại lo lắng đến vậy, mới chỉ vừa biết tin mang thai mà chẳng mấy chốc đã phải đối mặt với chuyện sinh nở, không giống nhân loại có mười tháng để chuẩn bị tâm lý.
Nhiếp Bá Thiên càng nghĩ càng thấy vui: "Yên tâm, tôi sẽ cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002959/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.