Hiện tại, để thuận tiện, bọn họ ở trong ký túc xá dành cho giáo viên của trường học luôn.
Trước đây, nơi này cũng là ký túc xá dành cho giảng viên đại học. Thầy Phó, cô Nguyên được phân một căn ký túc hai phòng ngủ, một phòng khách.
Rèm cửa phòng khách chưa được kéo ra, căn phòng khá tối, Nguyên Ngải kéo rèm để ánh nắng tràn vào, nhưng trong phòng khách lúc này cũng không có ai.
Thấy cửa phòng ngủ phụ đang mở, cô cứ tưởng thầy Phó đã dậy.
Nhưng trong phòng ngủ phụ không có người, phòng ngủ chính cũng không, phòng làm việc bên cạnh cũng vậy.
Người đâu mất rồi? Nguyên Ngải đẩy cửa phòng tắm ra thì thấy người nào đó đang mặc đồ ngủ nằm trong bồn tắm.
Anh vẫn đang ngủ, có lẽ vì cả người nóng rực khó chịu nên mới ngâm mình trong nước.
Nguyên Ngải thử chạm tay vào nước, rất ấm.
Tóc anh ướt sũng, trên gương mặt lộ rõ nét đỏ ửng do dục vọng đè nén. Có lẽ nghe được tiếng động, anh mở mắt ra, thấy là cô, trong đôi mắt màu vàng kim ánh lên vẻ tủi thân, rồi anh lại nhắm mắt, quay mặt sang chỗ khác.
Đây chính là lão hổ to lớn cáu kỉnh, dễ nổi giận mà ai cũng tránh mặt vào mùa xuân.
Nguyên Ngải đưa tay vuốt nhẹ mặt anh, nói khẽ: "Không phải em cố ý không về, dạo này ở trường nhiều việc quá."
Vừa nói cô vừa cởi áo khoác, cẩn thận đặt vào ngăn tủ bên cạnh để tránh bị ướt.
"Để em giúp anh, chắc là khó chịu lắm phải không? Em xem nào."
Nguyên Ngải phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002950/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.