Ngôi trường mới rất lớn.
Lớn hơn cả Nhất Trung.
Nguyên Ngải, thầy Hùng cùng thầy Phó đến xem trường mới, chủ nhiệm Khổng chưa được duyệt phép nên tạm thời chưa thể ra ngoài.
Vì đang trong giai đoạn đấu giá mặt bằng nên nơi này vắng tanh không bóng người.
Thầy Hùng hân hoan chạy khắp nơi, há há há tạm biệt sân thể dục bùn đất, sau này không sợ ngã dơ nữa.
Cha thầy từng nói, trường cấp 3 gì mà trông như trường làng tiểu học, trên sân thể dục còn có bùn.
Ngôi trường mới thật tốt, lối đi trải toàn bộ bằng nhựa đường, sạch sẽ bằng phẳng.
Nguyên Ngải đi đằng sau, vai kề vai với thầy Phó, người nào đó đi cạnh cô có nét kiêu hãnh nho nhỏ trên khuôn mặt.
Là cái kiêu hãnh khi dẫn người mình thích đi xem thành tựu của mình.
Trái tim Nguyên Ngải chợt lâng lâng khó diễn tả.
Cô đã từng cho rằng, với một sinh vật sống đơn độc như anh, dù là vạn vật sinh trưởng hay thế giới luân hồi, đều không thể khiến anh bận tâm đến.
Nhưng cô không ngờ, có một ngày anh sẽ dừng đôi chân để nhìn cô, để nghĩ xem cô cần điều gì rồi nỗ lực cho cô có được điều ấy.
Ánh mắt của thầy Phó chưa từng rời khỏi cô Nguyên, cô đang ngắm nhìn cây cối xung quanh, ngôi trường này hẳn là nơi có nhiều tuyết tùng nhất thành phố Phù Dung, đến mùa đông vẫn xanh mát như vậy.
Trong đáy mắt cô, anh nhìn thấy hàng cây buồn tẻ trở nên sinh động hơn bao giờ hết.
Trên bầu trời có đám mây thật dài, phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002919/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.