Khi Phó Trăn tỉnh dậy, có bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt anh.
Cơ thể anh dường như đã ghi nhớ đối phương, cho nên không chút nào phản kháng.
Ngón tay thon dài vân vê qua lại.
Ngứa.
Nguyên Ngải xuống tầng, lấy bài về nhà của học sinh lên sửa.
Xong xuôi việc, chàng hổ vẫn chưa thức dậy, nhìn anh say giấc, cô không nhịn được mà vươn tay.
Ngón tay chầm chậm miêu tả từng hoa văn trên đầu anh, Nguyên Ngải vô thức cảm thấy anh chính là sinh vật lộng lẫy nhất thế gian.
Thế nên cô lại kiềm lòng không đậu mà cúi xuống kề má anh.
Đôi mắt chớp mở, trong đồng tử màu vàng kim, Nguyên Ngải thấy được chính mình.
"Cô Nguyên, mặt cô đỏ quá, lại dị ứng sao?" Nguyên Ngải vừa trở về văn phòng, thầy Hùng đã chú ý.
"Đỏ lắm à? Vậy chắc là thiếu oxy thôi." Nguyên Ngải ngồi xuống chỗ làm việc của mình.
Đi theo sau là thầy Phó đã nghỉ ngơi đủ giấc, cả người anh khoan khoái hẳn.
Mọi người lặng lẽ ngước mắt lên nhìn.
Thầy Hùng nhìn quanh cả phòng rồi chậm chạp dịch lại gần Nguyên Ngải, hỏi nhỏ: "Thầy Phó trông mặt mày tươi rói nhỉ, có phải thầy ấy xuống biển kiếm được rất nhiều tiền không?"
Sau khi Phó Trăn thức dậy, hai người bọn họ vẫn chưa nhắc tới chuyện này.
Kỳ thực, từ khi yêu nhau, bọn họ chẳng mấy khi đề cập đến chuyện tiền bạc, Nguyên Ngải không quan tâm đến vật chất lắm, Phó Trăn lại không quan tâm thế giới bên ngoài.
"Chắc là thế." Nguyễn Ngải nghĩ đến rất nhiều thứ trong đầu.
"Con số cụ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002916/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.