🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Rất nhanh đã đến lúc bắt đầu hạng mục 200m, hạng mục này chỉ có mình cáo Tây Tạng đăng ký.

Đàm Việt và bạn học sư tử không tham gia bởi vì quãng đường 200m quá ngắn đối với bọn họ, chưa kịp chớp mắt đã tới đích.

Cáo Tây Tạng một mình vui vẻ báo danh chạy 200m.

Nguyên Ngải, Phó Trăn cùng hai cậu học trò ở cạnh đường băng, cổ động viên của các trường học khác đang thi nhau hô hào náo nhiệt--

"Số 1 cố lên!"

"Số 1 cố lên!"

"Số 2 cố lên."

Dường như mỗi con số đều được hô lên cổ vũ, chỉ có số 8 của trường cấp III Thành Nam không ai gọi tên.

Sau khi kết thúc lễ khai mạc, mọi người đều rủ rỉ với nhau trường cấp III Thành Nam nghèo kiết hủ lậu, đại hội lớn thế này mà chỉ có 3 học sinh đến tham gia, đã vậy còn không mặc đồng phục thống nhất, không có cờ riêng, thật sự là không có gì ngoài ba cậu học sinh đẹp trai cùng một thầy giáo siêu cấp đẹp trai.

Cậu thiếu niên mắt một mí đứng trên đường băng, không nhận lấy được một tiếng "cố lên".

Cũng không phải Đàm Việt cùng sư tử không muốn cổ vũ cho bạn, nhưng đối phương là cáo Tây Tạng, là yêu quái sinh ra với thiên phú vụt chạy, thi đấu với một đám nhân loại mà còn cần bọn họ hô "cố lên" thì có chút khinh người.

Với Nguyên Ngải, học sinh của cô muốn chạy thế nào thì cứ chạy, cô không muốn cậu nhóc phải áp lực.

Tiếng súng vang lên.

Chỉ thấy các tuyển thủ trên đường băng tháo chạy, bởi vì bọn họ đều mặc đồng phục của trường học, là loại áo thun quần đùi ngắn để tiện vận động nên chiếc áo lông vũ màu vàng trên người cáo Tây Tạng trở nên vô cùng nổi bật.

Thêm nữa, cậu chạy ở vị trí cuối hàng nên càng thêm hút mắt, không ai cảm thấy ngoài ý muốn.

Các trường học khác nhìn sang đội hình ít ỏi  của trường Thành Nam ở ngoài đường đua, thầm nghĩ mấy người này có lẽ cũng chỉ tới để mở mang tầm mắt mà thôi.

Thậm chí thầy giáo thể dục của trường này còn không dặn dò học sinh mình cởi áo lông ra rồi hẵng chạy.

Ngay lúc đó, cậu thiếu niên mặc áo lông vàng đột nhiên tăng tốc, vượt qua người thứ 2, thứ 3 đếm ngược, càng chạy càng nhanh.

Trường hợp này có chút kích thích...

Cậu trai áo lông sắp đuổi kịp người hạng 1, tựa hồ ngưng một chút, lại bị hạng 1 bỏ một quãng.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dõi theo chăm chú, quả nhiên nghịch chuyển tình thế luôn luôn thu hút người xem.

Sắp tới vạch đích, cậu thiếu niên áo lông vàng tựa như trượt một cú dài, cả người nhoài về phía trước, giành lấy vị trí dẫn đầu.

Cả khán đài hoan hô trước một màn thi đấu kịch tính như phim!

Nơi vạch xuất phát, những người khác nhìn thấy hai tuyển thủ còn lại của trường Thành Nam mặt không cảm xúc.

Nguyên Ngải bật cười, không biết nên nói gì mới phải.

Trường Thành Nam cứ thế đạt được huy chương vàng đầu tiên.

Cáo Tây Tạng chạy trở lại, hồ hởi hỏi đồng bạn: "Ngầu không mấy người anh em?"

"Các cậu có thấy không? Bọn họ đều sốc đơ người!"

Đàm Việt nói: "Sau này cậu không làm biên kịch thì đúng là uổng phí."

Chạy có 200m mà cũng diễn ra ba phần mở thân kết vô cùng đặc sắc.

Đàm Việt thì khác, cậu không rỗi hơi cho những chuyện vô nghĩa như vậy.

Hạng mục đơn nam 1500m, cả Đàm Việt lẫn sư tử, cáo Tây Tạng đều đăng ký thi.

Vừa bắt đầu Đàm Việt đã dẫn trước mọi người, theo sát phía sau là sư tử, sau nữa là cáo Tây Tạng.

Mọi người cả kinh.

Đàm Việt cùng sư tử chạy một quãng chưa phải quá xa, nhưng đã bỏ lại những người đằng sau một đoạn dài.

Hạng mục 1500m vốn đã hút người xem, lúc này đây khán đài đông như trẩy hội.

Bọn họ xôn xao bàn tán --

Hai tuyển thủ đang dẫn đầu kia không biết ai sẽ đạt hạng nhất? Là cậu trai mắt to mặc áo lông trắng tạm thời dẫn trước hay là cậu trai tóc vàng theo sát không buông?

Hai người họ giống như cơn gió lao vùn vụt về phía trước.

Ở vòng chạy thứ 2, cậu trai tóc vàng đã đuổi kịp cậu trai mắt to!

Mọi người chợt nhận ra hai tuyển thủ này đã sắp đuổi kịp đám người trước mắt, cũng có nghĩa hai người họ đã bỏ xa các đối thủ một vòng!

Nguyên Ngải ở bên cạnh theo dõi, thực ra tốc độ này vẫn chưa phải là tốc độ tối đa của Đàm Việt cũng như sư tử, hai đứa nó vẫn đang kiềm chế thiên phú của bản thân.

Nhưng vòng đua cuối cùng vừa bắt đầu, hai chàng thiếu niên không che giấu gì nữa, bắt đầu vút chạy điên cuồng, thầy cô các trường khác phải dặn dò học sinh của mình đứng bên ngoài nhớ tránh xa đường băng.

Tất cả mọi người đều mở to mắt, không thể tin nổi một màn này, hai người bọn họ đã đến vạch đích.

Cả khán đài khiếp sợ đến thinh lặng, ngay sau đó, có ai hô lên một tiếng, những tràng pháo tay mới kéo đến như thủy triều trào dâng.

Người ở đây đa số là các cô cậu học sinh cấp III, không nhìn ra chuyện này có gì khác thường, chỉ cảm thấy tinh thần sôi sục nhiệt huyết, tựa như linh hồn của mình cũng vừa chạy quãng đường 1500m.

Không ngoài ý muốn, Nguyên Ngải, Phó Trăn, Đàm Việt cùng sư tử bị mời lên văn phòng hiệu trưởng.

Nhìn thấy Nguyên Ngải, hiệu trưởng có hơi kinh ngạc, đang định nói gì đó, nhưng nhìn thấy Phó Trăn đằng sau thì lại thôi.

Có thể lên tới chức hiệu trưởng, hiển nhiên sẽ biết chuyện về yêu quái, rốt cuộc, các trường học đều có yêu quái thức tỉnh, cần phải hợp tác với phía sở giáo dục.

Biết đến yêu quái, tự nhiên sẽ biết vị yêu quái đặc thù này.

Hiệu trưởng không dám nói gì với yêu quái họ Phó hành xử khác người, chỉ có thể quay sang phía Nguyên Ngải: "Cô Nguyên, cô lại nói gì với mấy đứa học sinh rồi?"

Nguyên Ngải nói: "Chỉ là mấy đạo lý thông thường mà thôi."

Hiệu trưởng bị bộ dạng bình thản của cô chọc tức, nhưng thấy Phó Trăn đứng đằng sau không ý kiến gì nên cũng chỉ dám nói: "Sau khi cô đi học sinh kia đã trở lại bình thường, vậy mà bây giờ cô còn cử xử như vậy? Thầy Phó hiệu trưởng tốt tính quá, để cô làm loạn thế này."

Phó Trăn nhìn ông ta một cái: "Ông nói sai rồi, tính tình tôi cũng không tốt."

Rồi anh quay sang nhìn Nguyên Ngải, dáng vẻ có hơi không vui: "Khí thế của em lúc mắng anh đâu rồi?"

Mắng anh? Nguyên Ngải sửng sốt một lúc, thầm nghĩ mình mắng anh khi nào.

Nhưng cô chợt nhớ ra, hồi cô chưa biết Phó Trăn là hiệu trưởng, hình như đúng là có mắng hiệu trưởng mấy lần.

"Mắng ông ta như lúc mắng anh đi." Lão hổ to xác đương nhiên không vui, nhân loại của mình sao có thể để yên cho người khác phê bình?

Đều là hiệu trưởng, anh làm không đúng, cô mắng không sót lời nào, không lẽ vì trường này to hơn nên hiệu trưởng trường mới không bị mắng?

Hừ, trường anh là anh tự mua, còn trường này có phải hiệu trưởng tự mua đâu.

Hiệu trưởng ngây ngẩn cả người, Nguyên Ngải còn mắng cả thầy Phó hiệu trưởng ư? Trông có vẻ như mắng rất thường xuyên, mà vị này lại còn dung túng cho cô?

Hình như ông đã đoán nhầm, thầy Phó hiệu trưởng hành xử khác người không chỉ không ghét bỏ Nguyên Ngải, ngược lại còn rất thích cô.

Hiệu trưởng đã kinh qua bao nhiêu năm trong xã hội, dĩ nhiên có thể nghe ra khen chê rõ ràng, từng câu từng chữ của vị đại yêu quái này đều đang biểu lộ sự bất mãn đối với ông cũng như bao che cho Nguyên Ngải.

Những yêu quái khác thì không thành vấn đề, nhưng riêng người này... Ôi trời, ông phải nghĩ cách giải quyết thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.