Hành động của chú sói trắng lập tức khiến chủ nhiệm Khổng tức xì khói, giậm chân bành bạch rồi quay ngoắt người bỏ đi, kéo theo bộ đuôi xinh đẹp lết đất.
Nguyên Ngải không có tâm trạng chiêm ngưỡng bộ đuôi đẹp đẽ ấy, cô đứng trầm tư ở một bên.
"Cô Nguyên, hôm nay cô lạ lắm."
Gấu trúc ngồi xuống bên cạnh Nguyên Ngải, hai tay thầy ấy ôm chặt chai sữa.
Cô Ngũ gật đầu tán đồng: "Hôm nay cô Nguyên cứ nhìn mọi người suốt."
"Thầy Phó cũng lạ lắm nhá."
Nguyên Ngải tựa hồ mới nhớ ra mình có bạn trai: "Thầy Phó lạ thế nào?"
"Thầy Phó nhìn cô cả ngày luôn." Cô Ngũ giống như camera quan sát 24/7: "Lúc cô sờ tay thầy Hùng, mắt thầy Phó biến thành màu vàng, trông có vẻ giận lắm."
Nguyên Ngải có chút sửng sốt, cho tới nay, cô vẫn luôn cho rằng Phó Trăn là sinh vật sống đơn độc, không có nhiều nhu cầu gần gũi với người khác. Nhưng trên thực tế, đối phương là con người, khi yêu đương cũng sẽ có tính chiếm hữu.
Cô Ngũ nói: " Có phải thầy Phó đã hơi hơi thích cô rồi không cô Nguyên?"
Nói tới đây, Ngũ Bố bất chợt chen vào giữa cô Nguyên, thầy Hùng: "Người ta nói loài mèo, ấy lộn, người như thầy Phó có tính chiếm hữu rất cao, không cho phép người của mình có m... người khác!"
Thầy Hùng chẳng hiểu nổi: "Sờ tay tôi chút thôi có làm sao đâu? Thầy Phó mà không có măng cụt, tôi cho thầy ấy sờ luôn."
Hùng Vưu suy nghĩ rất đơn giản, nhân loại nào cũng thích sờ đệm thịt mềm mại, nắn bàn tay xinh xinh, cô Nguyên không có thì cứ cho sờ thôi. Biết bao nhân loại đã nắn tay mình rồi, ai cũng thích mê!
Thầy Phó có mà lại chẳng cho phối ngẫu của mình sờ, cũng không cho nhân loại nào khác chạm vào, thật là ích kỷ.
Trên sân thể dục, Phó Trăn yên tĩnh quan sát bọn học sinh chạy bộ, bên tai loáng thoáng lời của cô Ngũ rắn, anh cảm thấy không sai.
Sau đó, anh nghe thấy bạn gái mình nói: "Thầy Hùng, thầy uống hết sữa rồi, chúng ta về văn phòng thôi."
Phó Trăn ngẩng đầu nhìn qua, nhưng người anh thích không hề quay lại nhìn anh như trước kia.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Phó Trăn vừa mới ra khỏi khu dạy học đã bị người níu tay.
Phó Trăn quay đầu lại, là người bạn gái đã nhìn khắp cả trường mà chẳng thèm nhìn anh, giờ phút này, trong mắt cô mới có hình bóng anh.
"Sao anh không đợi em một lát?" Bọn họ thường về cùng nhau, Nguyên Ngải chạy xe máy điện chở Phó Trăn.
Nhưng hình như hôm nay thầy Phó nổi giận, cứ thế đi một mạch ra khỏi ngoài, cũng không đợi cô.
Phó Trăn không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chăm người trước mắt, cô vẫn thích anh nhất sao?
Nguyên Ngải ngơ ngác hỏi: "Sao vậy anh?"
"Tôi có lòng chiếm hữu với em, em không thể có người nào khác bên ngoài." Phó Trăn mở lời, ánh mắt cố chấp nghiêm túc, xưa giờ anh vốn không phải người quanh co lòng vòng, nếu cô vẫn còn tình cảm với anh, anh cũng có thể cho cô cơ hội.
Nguyên Ngải kinh ngạc đứng hình một lúc, quả nhiên hôm nay cô không nên sờ tay gấu trúc.
Phó Trăn đưa tay ra: "Em có thể nắn tay tôi."
Nguyên Ngải nắm lấy tay anh: "Hôm nay xảy ra chút chuyện, nhưng lúc chúng ta ở trường không thích hợp để yêu đương, sẽ ảnh hưởng đến công việc."
Chủ yếu vì công việc của bọn họ không phải công việc bình thường, huống hồ, công việc bình thường đã hạn chế tình yêu công sở, nói gì bọn họ.
Bởi vì ngại yêu đương công sở, cũng tránh làm phiền các thầy cô khác, hai người họ rất ít khi tiếp xúc trong trường học, hôm nay cũng như vậy.
Chỉ có quãng đường từ trường về nhà là thời gian ở bên nhau.
Đối với hai trái tim vừa mới rung động, dĩ nhiên chẳng thể nào thỏa mãn.
Trước kia, Nguyên Ngải luôn "an ủi" anh bằng ánh mắt như cố ý lại vô tình, thế nhưng hôm nay, cô không thèm nhìn anh lấy một cái!
Thầy Phó thật giận! Cực kỳ giận! Chưa bao giờ thấy giận thế này!
Nguyên Ngải nhịn cười, quan sát nhà của thầy Phó, đây là lần đầu tiên cô tới nhà bạn trai mình.
Cô bị bạn trai mạnh mẽ nhấc lên, dĩ nhiên cô cũng không phản kháng gì, nói mạnh mẽ cũng không đúng lắm.
Phòng khách rộng rãi, nền cẩm thạch trắng, không nhiều đồ đạc, chỉ có mấy chiếc sofa lớn mềm mại, bên cạnh là trụ cào móng, nhà ai nuôi mèo cũng có thứ này.
Phó Trăn đặt cô lên sofa êm ái, nhưng hình như vẫn còn giận lắm, anh chạy sang phòng bên cạnh, ngay sau đó, trước mặt cô xuất hiện rất nhiều đồ ăn vặt.
Có khô bò, bánh quy, sữa tươi...
Nguyên Ngải ngây ngẩn cả người: "Thầy Phó?"
Phó Trăn tựa hồ không muốn nói chuyện với cô, anh ngồi yên một lúc rồi mới quay sang ôm cô từ đằng sau, bàn tay đặt vào tay cô --
"Đừng nắn tay người khác, nắn tay tôi đi." Phó Trăn ôm người từ sau lưng, trong lòng vẫn còn thấy giận, giống như có gì đó không thể khống chế, lần đầu tiên anh có cảm giác như thế này.
Nguyên Ngải chỉ thấy ngọt như ăn kẹo, trái tim mềm nhũn rung động: "Anh giận lắm đúng không?"
"Ừm."
"Thế sao còn đối tốt với em như vậy?" Cho cô nhiều đồ ăn, còn đưa tay cho cô xoa nắn.
"Tôi có rất nhiều thứ tốt, em đừng thích cậu ta." Thầy Phó biết Nguyên Ngải thích lông gấu trúc mềm mại, nhân loại ai cũng thích.
Anh cũng có mà!
Nhưng Nguyên Ngải lại bị dị ứng với anh.
Không thể cho cô thứ tốt nhất, chỉ có thể cho cô đồ ăn ngon.
"Đừng giận nữa, tình cảm em dành cho bọn họ khác với tình cảm em dành cho anh." Lúc nói lời này, Nguyên Ngải cũng tự thấy mình cứ tồi tồi thế nào.
Nhưng cô thật sự chỉ thích mọi người trong trường như là bạn bè, riêng về gấu trúc, bởi vì vẻ ngoài của thầy ấy, cô thường quên mất đối phương cũng là người. Nói gì đến nảy sinh tình cảm nam nữ.
Thầy Phó ngửi sau gáy cô, nghe thấy lời này, anh nhịn không được mà cắn khẽ gáy cô qua lớp áo.
Ngưa ngứa, không đau.
Thầy Phó tựa hồ bình tĩnh lại một chút.
Thấy anh xuôi cơn giận, Nguyên Ngải đảm bảo: "Sau này em sẽ không chạm tay thầy ấy nữa."
Lúc nói chuyện, cô để ý trên trụ cào móng bên cạnh có mấy vết cào thật sâu.
Cô lại nhìn những món quà vặt trên bàn, làm gì có người đàn ông nào khi giận lại mang đồ ăn cho người mình thích, còn quấn lấy không buông, đáng yêu chết được!
Nguyên Ngải quay người sang, vùi nửa mặt vào lồng ngực đối phương, bàn tay vuốt ve từng chút từng chút sau lưng anh, cô nhỏ giọng dỗ dành: "Không giận, không giận, em chỉ yêu mình anh thôi."
Chẳng mấy khi cô nói thẳng thế này, lúc mở lời, mặt cô đã đỏ trước.
Cả người thầy Phó cứng đờ, một lát sau mới chậm chạp thả lỏng.
Thấy có tác dụng, Nguyên Ngải đỏ mặt hồng tai dỗ tiếp: "Tay người khác sờ chẳng thoải mái bằng tay anh, em đâu có thích."
Thầy Phó lạnh lùng đáp một tiếng, nhưng thân thể đã không còn căng chặt như mới nãy.
Thấy anh nguôi ngoai, Nguyên Ngải muốn ngồi dậy, trái tim cô lúc này đập rất vội vàng, cô cần hít thở không khí.
Cô vừa động đậy, thầy Phó vốn đã thả lỏng đột nhiên trở nên cảnh giác, anh ấn cô về lại lồng ngực mình rồi cắn sau gáy cô, lần này anh trực tiếp cắn lên da thịt.
Trong một nhoáng chớp mắt, Nguyên Ngải cảm giác dưới lòng bàn tay mình không phải quần áo của đối phương mà là lông thú mềm mại, thậm chí là cơ bắp cứng rắn bên dưới lớp lông.
Nguyên Ngải luống cuống tay chân! Cô sắp dị ứng!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt điển trai như mọi khi của thầy Phó, đôi mắt anh vàng kim, dòng chữ trên đầu cũng màu vàng: "Sinh vật không xác định, tiềm tàng nguy cơ dị ứng."
Cô không dị ứng.
Cũng có nghĩa thầy Phó không biến thân, lớp lông kia dường như chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Không đúng... buổi sáng lúc ở trường học, cô đã nhìn thấy gấu trúc thật, cũng chạm vào tay gấu trúc thật.
Cặp mắt kính quỷ này... Rốt cuộc vấn đề là gì, thầy Phó thật sự không phải hổ sao?
Chờ sau khi Phó Trăn đi ngủ, Nguyên Ngải mới có thời gian giải quyết chuyện mắt kính.
Vừa mở điện thoại ra, cô đã thấy bốn năm tin nhắn chưa đọc.
"Tôi gọi điện hỏi bên kia, người ta nói cô thử nhắm mắt lại xem, nhưng phải ở chỗ nào không có yêu quái kìa, nếu có yêu quái kính sẽ bật trạng thái hoạt động, không tháo được. Nếu xung quanh không có yêu quái mà vẫn không tháo được thì chắc hệ thống bị lỗi, mai bọn họ sẽ sửa giúp cô."
"Bên kia là tổ chức chống yêu quái, cô là nhân loại, nhớ tỏ vẻ ghét bỏ yêu quái là được."
"Có thể bọn họ sẽ hỏi cô về thân phận của tôi, cô nhớ kỹ chút."
"Người đâu rồi? Alo? Nhân loại thích ăn vạ, cô đâu rồi?"
"Đừng nói lại dị ứng rồi nhé? Không phải đã giúp cô rời khỏi nguyên nhân gây dị ứng rồi hả?"
Nguyên Ngải nhắn lại: "Nhớ kỹ cái gì?"
Nhiếp Bá Thiên nhanh chóng trả lời: "Tôi là nhân viên chăm sóc động vật ở sở thú, hay than vãn trong sở thú có một con báo suốt ngày toan tính vượt rào, làm phiền biết bao nhiêu người. Tôi hận con báo kia chết khiếp, thường xuyên cắt giảm đồ ăn của nó, còn cô là nhân loại đáng thương bị nó hại cho mất việc."
"Được."
Nhiếp Bá Thiên khoe khoang: "Yên tâm đi, bọn họ sẽ sửa kính cho cô đàng hoàng, dù sao tôi cũng là tổ trưởng tổ phòng chống yêu quái."
Nguyên Ngải: "Lợi hại! Sao anh làm được thế?"
Thân là yêu quái, sao có thể trà trộn vào tổ chức chống yêu quái, còn lên tới chức cao như vậy?
"Cuộc sống không dễ dàng gì, báo cũng phải diễn kịch, tôi đâu có cố ý, không cẩn thận lên được vị trí này thôi."
Lời tác giả:
Bạn học Nhiếp Bá Thiên: Chúng bây còn không biết cố gắng, ông đây không cẩn thận lên chức giám đốc mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]