Nguyên Ngải xưa nay vốn ngủ ít, thế nên sáng hôm sau cô đến trường sớm, lúc tới nơi mới phát hiện trong văn phòng đã có người.
Phó Trăn ngồi ở một góc, cả người biếng nhác dựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm lại, hình như đang dưỡng thần.
Trời còn chưa sáng hẳn, bên ngoài vẫn còn một lớp sương mù, ánh đèn trong văn phòng có chút quạnh quẽ, người trong phòng cũng chẳng có vẻ vướng bận hồng trần.
Nguyên Ngải bước nhẹ chân, cẩn thận đi tới chỗ của mình, nhưng ánh mắt vẫn dính chặt lên người nọ. Trong lòng cô rất tò mò, tại sao một người có ngoại hình xuất sắc như vậy lại luôn ở một mình.
Từ nhỏ Nguyên Ngải đã gặp qua rất nhiều người xinh đẹp, bọn họ luôn có rất nhiều bè bạn vây quanh, người theo đuổi cũng chưa từng thiếu.
Văn phòng cực kỳ vắng lặng, có thể nghe thấy tiếng gió lùa ngoài cửa sổ, rong chơi qua khắp các dãy hành lang tòa nhà.
Nguyên Ngải kéo ghế ra, lúc cô ngồi xuống, người kia bất chợt mở mắt nhìn sang.
"Thầy Phó, ngại quá, đánh thức thầy rồi."
"Tôi không ngủ." Giọng nói của Phó Trăn giống hệt con người anh, như làn sương sớm mát lạnh, thổi vào tai Nguyên Ngải.
Lỗ tai cô tê dại.
"Thầy Phó tới sớm quá, tôi còn tưởng mình là giáo viên đến văn phòng đầu tiên chứ."
"Thầy đến lúc mấy giờ vậy?"
"6 giờ."
Người này trả lời cộc lốc, dù Nguyên Ngải có muốn tán chuyện thêm, cô cũng chẳng biết chen vào đâu để nói tiếp.
Văn phòng lại lần nữa trở về cảnh an tĩnh, Nguyên Ngải cũng có việc phải làm. Cô lật xem mấy cuốn sách giáo khoa ngữ văn, nhưng bên tai chỉ nghe tiếng lật sách của đối phương.
Những hàng chữ trước mặt chẳng thể lọt vào mắt cô, một lát sau, Phó Trăn rời đi, Nguyên Ngải nhẹ nhõm thở một hơi.
Cô lật qua toàn bộ sách ngữ văn tập ba, lúc ngẩng đầu lên, cô phát hiện có người chạy bộ dưới sân thể dục.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Nguyên Ngải đã cảm nhận được trên người anh dường như đang đè nén điều gì. Ánh mắt lãnh đạm và kiêu ngạo ấy, cùng với vẻ ngoài hoàn hảo, chỉ cần anh xuất hiện, cô lập tức không thể làm ngơ.
Mà giờ đây, bóng người vụt chạy trên sân thể dục, vừa như điềm tĩnh lại trông điên cuồng, tựa loài mãnh thú săn mồi trên thảo nguyên. Đó không phải con mồi mà là sự tự tin của kẻ đi săn, mang theo khí phách hiên ngang, tàn nhẫn.
Văn phòng im ắng, chỉ trong vài nhịp thở, Nguyên Ngải dường như nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ, và cả tiếng động của trái tim cô.
Vì thế, trên sân thể dục nhanh chóng có thêm một người chạy bộ.
Nguyên Ngải mặc áo lông vũ, bước chân nhẹ nhàng, lúc chạy cũng rất thong thả.
Dĩ nhiên, với tốc độ này cô không tài nào đuổi kịp thầy Phó ở đằng trước. Nguyên Ngải chạy được bốn vòng, nhưng vẫn bị anh vượt trước một vòng.
Cô dừng lại thở hồng hộc, thế mà người phía trước cô hoàn toàn không có vẻ gì là mệt mỏi, cũng không có ý định ngừng chạy.
Cô chợt ngờ vực, thể lực này không phải quá kinh người rồi hay sao? Anh đã chạy mấy vòng, tốc độ vẫn như cũ, nhìn không ra chút mệt mỏi nào, chẳng lẽ anh là vận động viên chuyên nghiệp?
Nguyên Ngải đành phải kết luận rằng thể lực của thầy thể dục hơn người, cô không so bì được. Nguyên Ngải thở dốc không ngừng, khom người chống tay lên đầu gối, cô thều thào với người đang chạy phía trước: "Thầy Phó cố lên, tôi về văn phòng nghỉ đây."
Chạy xong 12 vòng, Phó Trăn mới về văn phòng. Thời điểm anh về tới, trong phòng có 3 giáo viên, bọn họ đang kéo ghế lại chỗ ngồi của cô giáo mới. Có lẽ do dậy sớm cộng thêm vận động, cô giáo mới lúc này đang cúi người nằm ngủ trên bàn, để lộ nửa sườn mặt nhắm mắt, gò má ứng đỏ do thấm mệt.
Cô Ngũ ghé sát lại mặt giáo viên mới, vừa nhìn vừa cười tủm tỉm.
"Có muốn ôm về nhà ngắm từ từ không?" Trong văn phòng vang lên một giọng nam lạnh nhạt.
"Vậy càng tốt!" Cô Ngũ càng nhìn càng thích thú, hận không thể ôm lấy người trước mặt, dụi đầu vào tóc cô ấy. Chợt nghe có người nói ra tiếng lòng mình, Ngũ Bố đặc biệt phấn khích, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Phó Trăn, cô mới sực nhận ra đây là lời châm chọc, chỉ có thể cúi đầu lí nhí: "Tôi nói, cô Nguyên đáng yêu như vậy, hẳn phải là cô Nguyên của mọi người..."
Cô Ngũ lưu luyến dọn ghế đi, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm nhưng không dám nói lớn.
Nhân loại đáng yêu như vậy, cho dù ngủ, cô cũng có thể ngắm một ngày!
Lúc Nguyên Ngải tỉnh lại, bầu không khí trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, cô ngây người một lúc rồi mới nhận ra đã đến giờ tự học buổi sáng, cô vội vàng cầm sách chạy tới phòng học.
Lớp học hôm nay càng "ra hình ra dáng", dãy bàn cuối trống không, vị trí của Đàm Việt không người, rõ ràng bọn nhóc rất bất mãn với giáo viên mới.
Cũng may, một số học sinh khác tuy thường hay đùa giỡn cùng Đàm Việt, nhưng khi cậu trốn học, bọn họ vẫn chịu đến lớp, không đến mức tập thể cúp hết.
Nguyên Ngải đi tới bục giảng: "Sáng nay các em chuẩn bị bài [Tỳ bà hành] nhé, lát nữa cô sẽ trở lại gọi đọc diễn cảm."
Trường học nội trú, có xây ký túc xá cho học sinh. Nhưng phải đến ký túc xá nam sinh, Nguyên Ngải dù sao cũng là giáo viên nữ, vẫn nên cẩn thận tránh hiềm nghi.
"Thầy Phó, Đàm Việt hôm nay không tới lớp, tôi nghe các em khác bảo rằng thằng bé vẫn còn ngủ trong phòng, thầy có tiện đi cùng tôi một chuyến không?" Nguyên Ngải ngồi xổm bên cạnh bàn làm việc của Phó Trăn, nhẹ giọng hỏi.
Trong văn phòng có một giáo viên khác đang ngủ, Nguyên Ngải không muốn nói chuyện lớn tiếng làm phiền người ta, thế nên cô lập tức ngồi xổm bên cạnh thầy Phó, hỏi nhỏ.
Phó Trăn quay đầu sang, chớp mắt nhìn cô một cái.
Nguyên Ngải có một đôi mắt vô cùng trong trẻo, nơi ấy chứa đựng sự nhiệt tình và nguồn năng lượng bất tận. Đó là ánh mắt chỉ xuất hiện ở những chú hổ con chưa từng nhìn thấy thế giới tàn khốc thế nào. Ánh sáng trong mắt lấp lánh như có thể ôm lấy tất cả bất cứ mọi lúc.
Ngay khi Nguyên Ngải cho rằng Phó Trăn sẽ từ chối, anh chợt đứng dậy: "Đi thôi."
Cô vội vàng chạy theo.
Đàm Việt là một đứa trẻ ngỗ nghịch, thích gây chuyện, Nguyên Ngải vốn cho rằng lúc đến ký túc xá nam sẽ có một hồi cãi vã.
Nào ngờ, thời điểm cô cùng Phó Trăn bước vào căn ký túc chật hẹp ấy, chỉ thấy một bóng đen nhảy thẳng từ trên giường xuống, ngoan ngoãn đứng trước mặt hai giáo viên, kèm theo một ít lông mảnh lơ lửng trong không khí.
Cậu thiếu niên đứng thẳng tắp như cây bạch dương non đang lớn, Nguyên Ngải thực sự không tin nổi người này và người đốp chát với cô từng câu trong lớp học là một.
"Báo cáo thầy Phó! Em đã dậy! Em đến phòng học ngay đây!"
Mọi lời nói của Nguyên Ngải bị chặn lại trong lồng ngực, một chữ cũng chẳng thốt ra được, giây tiếp theo, cô hắt xì một cái, tuyến lệ bắt đầu tiết ra nước mắt.
Cảm giác này cực kỳ quen thuộc, cô nhìn vào phòng ký túc, dưới ánh ban mai soi sáng, có thể nhìn thấy những sợi lông lững lờ trong không khí. Cô bịt mũi hỏi--
"Phòng các em có nuôi chó sao?"
Nguyên Ngải bị dị ứng lông chó, chỉ cần tiếp xúc với lông chó, cô sẽ không ngừng hắt xì, nước mắt tuôn trào.
Lời này vừa dứt, cậu thiếu niên vốn đang ngoan ngoãn như cún nuôi đột nhiên bùng nổ, đỏ mắt gào về phía Nguyên Ngải: "Cô mới là chó! Cả nhà cô đều là chó! Ông đây là--"
Nửa còn lại nghẹn trong cổ họng, cậu sực nhớ ra trước mặt mình vẫn còn một người nữa.
"Hắt xì!... Hắt xì!..."
Nguyên Ngải vẫn đang hắt xì liên tục mấy cái, cô vừa giải thích vừa lui khỏi ký túc xá: "Cô bị dị ứng lông chó, tiếp xúc với lông chó sẽ bị hắt xì, không phải mắng em là chó... Hắt xì... Cô chỉ đang hỏi có phải các em nuôi chó hay không thôi?"
Tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, Nguyên Ngải không ngừng hắt xì, hai mắt bắt đầu nóng rát, nước mắt tuôn như mưa, mí mắt nặng trĩu, trước kia cô chưa từng dị ứng nặng như thế này bao giờ.
Bọn nhóc rốt cuộc nuôi tới bao nhiêu con chó vậy?
Đôi mắt cô đã hoàn toàn không mở ra được, Nguyên Ngải loạng choạng bước đi, muốn rời khỏi nơi này.
Bỗng nhiên, có người nắm lấy cố tay cô, kéo cô sang bên cạnh. Mắt cô không thể mở nổi, nhưng cô biết đó chắc chắn là thầy Phó. Suốt đoạn đường, cô vẫn luôn hắt xì, chẳng nói được lời nào.
Cũng không biết anh dẫn cô tới đâu, chỉ nghe thấy tiếng mở vòi nước, ngay sau đó, có làn nước mát lạnh áp lên mặt cô.
Nguyên Ngải ngửi thấy... một cảm giác rất dễ chịu, không hẳn là mùi hương, mà là... Cô nhớ tới mùi của những tia nắng tỏa ra khi "nướng chín" chú mèo phơi mình quá giờ ngoài hàng hiên.
Lúc ngây người, hình như cô không hắt xì nữa. Nguyên Ngải mở to mắt nhìn người gần ngay trước mặt, đối phương đang nhìn khuôn mặt cô, có lẽ anh hơi bất ngờ, Nguyên Ngải có thể nhìn thật rõ đôi mắt anh từ khoảng cách này.
Đôi đồng tử của anh không phải hoàn toàn màu đen, khi nhìn gần sẽ phát hiện ánh màu vàng kim, có dáng vẻ uy nghiêm độc nhất, khiến người ta liên tưởng tới đôi mắt của vua bách thú - loài hổ.
Nguyên Ngải ngây ngốc một lúc thì chợt nhớ ra, khi bị dị ứng, cô không chỉ hắt xì chảy nước mắt mà mặt cô còn sưng vù xấu xí.
Cô vội vã cúi đầu, vốc nước lạnh lên mặt. Giữa tiếng nước ào ào, cô nghe thấy nhịp tim đập thình thịch, mặt cô dường như càng nóng hơn.
Nhất Trung, hãy nhớ tới Nhất Trung, văn phòng to rộng sáng sủa, đồng nghiệp tâm lý bình thường, học sinh ngoan ngoãn nghe lời...
Khi dòng nước mát lạnh áp lên mặt, trong đầu Nguyên Ngải vẫn chỉ có đôi mắt của người nọ. Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, cô phát hiện đồng tử của anh không phải màu đen, mà có ánh vàng kim nhàn nhạt...
Mặt Nguyên Ngải vẫn nóng lên như cũ, nước lạnh vẫn không ngừng vốc lên mặt, nhưng trong đầu cô chỉ còn lại cặp mắt kia.
Tại sao trên đời lại có người sở hữu cặp mắt tuyệt đẹp đến thế?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]