Trong mắt Nguyên Ngải, cả Đàm Việt lẫn Đồ Tứ đều có vấn đề, hai đứa đánh nhau, ngược lại không thể bỏ qua vấn đề bên phía Đồ Tứ. 
Thằng bé không biết tự vệ. 
Một người nếu có nhân cách hoàn chỉnh, khi bị công kích sẽ biết phản kháng. 
Nguyên Ngải nhìn đứa trẻ căng thẳng run rẩy trước mặt mình: "Đừng sợ, cô chỉ hỏi em vài chuyện thôi." 
"Cô ơi... Em không cố ý làm rơi sách của Đàm Việt xuống đất." 
"Bởi vì em lỡ làm rơi sách của cậu ấy, trong lòng thấy áy náy, cho nên khi bị đánh em mới không đánh trả lại sao?" 
"Đánh trả?" 
"Đúng vậy, Đàm Việt đánh em, em phải đánh lại chứ." 
"Em... Sao em có thể đánh thắng cậu ta..." 
Nguyên Ngải nghĩ rồi hỏi: 'Vậy em đã từng nghĩ đến việc đánh Đàm Việt chưa?" 
Cậu thiếu niên gầy yếu đột nhiên ngẩng đầu, tựa như nghe được một chuyện không thể tin nổi: "Nhưng mà... Em nhất định không đánh lại cậu ta... Đàm Việt là người rất lợi hại." 
Nguyên Ngải nói: "Sáng hôm sau em lên trường sớm hơn chút, cùng chạy bộ với cô, rồi em cũng sẽ trở thành người rất lợi hại." 
"Em..." 
"Cô là cô giáo của em mà, cứ nghe lời cô đi. 6 giờ sáng mai, cô chờ em ở sân thể dục." 
Quả nhiên, cậu nhóc do dự một lát, cuối cùng vẫn không dám từ chối. 
Nguyên Ngải từng học qua tâm lý học, những đứa trẻ có tính cách như vậy đa số đều do khi còn nhỏ không được người lớn che chở. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/2892357/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.