Nguyên Ngải rất ngạc nhiên, bởi vì Đàm Việt đã thay đổi. 
Cô không ngờ thằng bé sẽ chuyển biến nhanh như vậy, cô còn tưởng phải đi một đoạn đường thật dài. 
Hiện tại, Đàm Việt đi học đầy đủ, nghiêm túc nghe bài, cũng không đả động gì đến Đồ Tứ nữa, tựa như cậu đã quyết định thay đổi triệt để, bắt đầu cuộc sống mới. 
Nguyên Ngải không rõ, trên thực tế cô còn chưa chạm đến căn nguyên của vấn đề, làm sao Đàm Việt thay đổi chóng vánh vậy được. 
"Cô Nguyên đã nói gì vậy?" Cô giáo Ngũ thật sự rất tò mò. 
Nguyên Ngải lược bớt một số việc riêng tư, chỉ kể đoạn hội thoại về động vật cho cô ấy nghe. 
Dù sao thảo luận về động vật cũng đâu thể tính là chuyện riêng tư. 
Cô Ngũ mở to mắt, tay đập bèm bẹp lên bàn, qua một lát mới bình tĩnh lại, môi mím chặt. 
Ngũ Bố lặng lẽ liếc nhìn về phía người ngồi kế cửa sổ. 
Nguyên Ngải nói tiếp: "Không biết vì sao nữa, nói chuyện một chút về động vật thôi mà trông thằng bé có vẻ vui lắm." 
Cô Ngũ đánh liều hỏi: "Cô Nguyên, cô thật sự cảm thấy sói lợi hại hơn cả hổ ư?" 
Nguyên Ngải còn chưa kịp trả lời, cô Ngũ vì lo cho cái mạng của mình nên vội giành trước: "Thôi quên đi, tôi cũng không muốn biết câu trả lời lắm đâu." 
Lúc này, người ngồi cạnh cửa sổ đứng lên, đi ra bên ngoài. 
Ánh mắt Nguyên Ngải không nhịn được mà nhìn theo anh. 
Cô Ngũ liền nói: "Quả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/2892349/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.