"Đàm Việt! Xong bài đọc hiểu chưa? Lớp trưởng môn văn đã bắt đầu đi thu rồi." Bạn học ngồi cùng bàn với Đàm Việt cuống quýt -- 
"Nhân loại thật là bệnh hoạn! Có chuyện gì không thể nói bằng lời mà phải viết cả tràng văn thế này!" 
"Viết văn thì cũng được đi, đằng này còn phải đoán xem ông ta nghĩ gì, tưởng bọn mình là Yêu Vương chắc? Ngày nào cũng phải đoán mấy ông già đó nghĩ gì, còn phải đoán ẩn ý sâu xa?!" 
"Nói bằng miệng thôi được không?" 
Lớp trưởng ngữ văn sắp tới, bạn cùng bàn gấp đến vò đầu gãi tai. Mà vở Đàm Việt thì vẫn trống không, cậu không còn chép bài như trước kia. 
Hôm nay lại là một ngày đầu tuần giống như mọi khi, tất cả học sinh đang làm bài tập, trừ Đàm Việt. 
Hoàn thành xong tiết thứ hai, cô Nguyên dặn dò một câu-- 
Lớp trưởng môn văn thu bài tập đọc hiểu cô giao cuối tuần trước lên nhé. 
Nói xong, cô Nguyên rời đi, không một động tác dư thừa. 
Tựa như lúc cậu biến thành sói trắng, dọa người chạy mất, còn hại cô dị ứng ngã sõng soài, tựa như đó chỉ là ảo giác, chưa từng xảy ra. 
Tựa như ban nãy cậu cố ý để lộ tai sói, cô trùm mũ che chắn cho cậu, cũng chỉ là ảo giác mà thôi. 
Rõ ràng đâu phải thế. 
Vậy tại sao cô không gọi cậu ra nói chuyện? 
Cô giáo nhân loại ngày thường rất phiền toái, chút chuyện vụn vặt cũng phải gọi ra trò chuyện. 
Cậu đánh nhau với Đồ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/2892338/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.