Cô giáo Nguyên thật sự không vui.
Sau khi buổi họp kết thúc, thầy Phó trở về văn phòng, đi ngang qua bàn làm việc của cô Nguyên.
Cô Nguyên ghé người xuống mặt bàn, chau mày chán nản, ngay cả nhịp thở, nhịp tim cũng chậm hơn bình thường. Khi con người buồn bực, nhịp tim sẽ chậm lại.
Thầy Hùng ngồi bên cạnh cố chọc cô vui --
"Cô Nguyên, để tôi kể truyện cười cho cô, buồn cười lắm, không biết cô nghe qua chưa?"
Thấy vẻ mặt thầy Hùng nghiêm túc, Nguyên Ngải cũng không nỡ từ chối: "Truyện cười gì?"
"Gấu trúc và gấu trúc con, cô đã nghe chưa?" Đôi mắt thầy Hùng phát sáng, tựa như câu chuyện này thật sự có thể chọc tất cả mọi người cười, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
"Tôi chưa." Nguyên Ngải nói.
"Ngày xửa ngày xưa, có một chú gấu trúc con, mỗi lần đi ra ngoài, người ta hỏi nó là gì, nó sẽ trả lời mình là một chú gấu trúc con." Mới mở lời, thầy Hùng đã bắt đầu có dấu hiệu không nhịn được cười.
Nguyên Ngải nhìn chú gấu trúc đang hí ha hí hửng, cô phối hợp hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó người khác sẽ nói... há há há... người khác nói há há... vậy gấu trúc nào là cha cháu? Cháu còn nhỏ thế này sao lại nhuộm tóc? Há há há há."
Nguyên Ngải "..." Gấu trúc con ở đây có lẽ không phải là con non mà chỉ toàn bộ chủng tộc gấu trúc.
Cho nên, truyện cười này hẳn chỉ có chủng tộc gấu trúc cảm thấy hài, gấu trúc con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/2892301/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.