Nguyên Ngải về tới nhà, rửa mặt xong thì lên giường nằm, sực nhớ ra lâu rồi không gọi điện cho cha mẹ. 
"Alo?" Đầu dây bên kia vẫn còn thức. 
"Gần đây mẹ có bận không?" Nguyên Ngải ôm chăn, trên mặt vẫn hiện rõ ý cười không kìm nén được. 
Người bên kia hình như hơi sửng sốt: "Không bận, hạt giống ở trường con đã nảy mầm chưa?" 
"Vẫn chưa nữa." Trong một lần tán chuyện phiếm với cha mẹ, Nguyên Ngải có nói chuyện cô muốn trồng cây cho trường học, đa số hạt giống đều do hai người họ gửi tới. 
"Không sao, rồi sẽ nảy mầm thôi, có lẽ do chưa tới thời điểm. Cha con nói có gửi thêm cho con mấy loại hạt nữa, đã nhận được chưa?" 
"Hình như gửi đến phòng bảo vệ rồi, hôm nay con quên mất chưa lấy." Lúc ra về cô quên lấy hạt giống, chính xác mà nói, từ ngoài cửa tiểu khu, cô đã chẳng còn rõ mình lên được nhà thế nào. 
Giọng nói của mẹ cô mang theo ý cười: "Ngày mai lấy cũng được. Phải rồi, các giáo viên ở trường con thế nào? Cha con có một hoạt động cần mời mấy thầy cô, muốn hỏi xem trường con có ai thích hợp không, ngoại hình đẹp, giọng nói dễ nghe một chút." 
"Trường con nhiều giáo viên lắm, thầy Hùng, cô Ngũ, thầy Nhiếp, cô Kỷ, thầy Tôn, thầy Lý, thầy Phó--" 
"Nhóc con, con yêu đương đúng không?" Mẹ Nguyên khi phấn khích sẽ gọi con gái là "nhóc con", mặc kệ con mình đã làm thầy làm cô người khác. 
Nguyên Ngải mở to mắt, cô mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/2892290/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.