Quý Hàn Bách mở khoá xe.
Ngực của Phó Lâm vẫn âm ỉ đau, cậu chạy thật nhanh vào quán bar.
Sở Tiểu Hạo đi sát theo cậu, quay đầu nhìn xe của Quý Hàn Bách, sau đó vội vàng đi theo: "Giờ hắn đưa đón cậu mỗi ngày à? Sao em gái cậu lại có phúc như vậy chứ!"
Phó Lâm quay đầu nhìn cậu ta, cười nói: "Chào buổi tối."
"Chào buổi tối, tâm tình không tệ nhỉ." Sở Tiểu Hạo nói: "Tình yêu này của cậu thật đáng, tôi cảm thấy gần đây cậu cười nhiều hơn."
"Trước kia tôi rất chán đời sao?"
"Cũng không chán đời lắm, chỉ là không có tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi."
Phó Lâm thở ra một hơi, nói: "Chắc vì tôi có một linh hồn già cỗi."
Trước đó cậu có chút trầm lặng, bị cuộc sống chèn ép đến suy sụp, một lần nữa bò dậy, cần thêm một khoảng thời gian nữa.
"Phó Bạch Liên đã leo lên cành cao rồi." Chị Hồng quái gở nói: "Ngồi hẳn BMW cơ."
Lúc cô ta đi đến cửa quán đã thấy được, xe thì không tính là xe sang gì, nhưng người đàn ông trong xe BMW thật sự khiến cho người ta đỏ mắt.
Phú nhị đại, ông chủ lái xe sang cũng rất nhiều, nhưng đại soái ca ngồi trong xe đó lại rất hiếm thấy. Mặc dù cô ta không nhìn rõ thì vẫn có thể nhìn được người kia là một anh chàng đẹp trai, trẻ tuổi, anh tuấn.
Kim chủ trẻ tuổi đã hiếm gặp, trai đẹp lại càng hiếm, Phó Lâm này nhận được vận cứt chó gì chứ!
Phó Lâm cười nhìn về phía cô ta: "Đúng vậy, leo lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-anh-gia-ngheo/526196/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.