Lưu Béo cân nhắc xem mình có nên đi hay không.
Sao hắn lại cảm thấy bầu không khí vi diệu trong quán, bản thân hắn còn giống bóng đèn hơn cái đèn chân không trên đỉnh đầu.
Hắn ho khan hai tiếng, nói: "Nếu hai người ở đây thì tao yên tâm rồi, tao về đây ha... Trong nhà vẫn còn có khách, cháu ngoại tao rất dính tao, lát không thấy thì lại đòi tìm tao."
"Bên ngoài vẫn mưa to lắm." Phó Lâm nói: "Sao anh lại đến đây được?"
"Bắt xe mà." Lưu Béo nói: "Mưa to quá không dám lái xe."
"Anh chờ ngớt một chút rồi hẵng đi." Mắt Phó Lâm như bị hơi nước của mưa làm cho ướt, lúc nhìn hắn, ánh mắt vô cùng đáng thương: "Đi taxi cũng không an toàn."
Lưu Béo cười cười, sờ vào túi lấy thuốc lá ra, ngậm một điếu lên miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Quý Hàn Bách.
Phải được Quý chó đồng ý mới được nha!
Quý chó coi như cũng có lương tâm: "Không an toàn đâu, mày ở đây một lát rồi đi, ăn cơm trưa rồi chứ?"
"Ăn rồi, ăn rồi." Lưu Béo nói.
Phó Lâm thấy hai người họ cùng hút thuốc thì cũng muốn hút một điếu. Thân thể của cậu không nghiện thuốc lá nhưng vẫn muốn một chút, thời gian cuối đời của kiếp trước, cậu đã hút rất nhiều thuốc, hiện tại thi thoảng cũng sẽ hút, hút thuốc không tốt nhưng lại có thể hoá giải những cảm xúc lo âu, chán nản.
Có điều bây giờ hình tượng của cậu đang là một sinh viên ngoan ngoãn ngây thơ, hút thuốc không thích hợp lắm.
Cậu bèn ngồi ở cửa nghịch điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-anh-gia-ngheo/526189/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.