Lưu Béo đứng ở lối vào hành lang, mượn ánh đỏ lờ mờ nhìn thấy Quý Hàn Bách và Phó Lâm.
Có thể do uống rượu hơi nhiều, hắn cảm giác như mình đang xem phim.
Soái ca mỹ nam, quả thực xứng đôi.
Chỉ là hắn vẫn giật mình khi thấy Phó Lâm xuất hiện ở đây.
Nhìn Phó Lâm lúc khiêu vũ lẳng lơ như vậy, khác hẳn với dáng vẻ lúc cậu ở trong quán. Trước đó, hình tượng Phó Lâm trong lòng hắn thật sự vừa ngoan ngoãn vừa thuần khiết, là kiểu hotboy học giỏi từ khi còn bé, đứa con ngoan từ một gia đình gia giáo.
Hắn hút một điếu thuốc, chậm rãi trở về, đi ngang qua nhà vệ sinh thì vào đi toilet, lúc đi ra ngoài thì đúng lúc đụng phải Quý Hàn Bách.
Hắn liền huýt sáo một cái, Quý Hàn Bách quay đầu nói: "Mày ra đây làm gì?"
"Là Phó Lâm đúng không?" Hắn hỏi.
Quý Hàn Bách "ừ" một tiếng, "Em ấy làm ở đây."
"Vl, tao sợ rồi đấy, sao cậu ấy lại làm ở đây?" Lưu Béo vừa đi vừa hỏi: "Sao? Mày còn thích cậu ấy nữa không?"
Quý Hàn Bách nói: "Mày đừng có nói nhảm nữa."
"Tao nghĩ là mày không ăn loại này, không phải mày thích kiểu thuần khiết sao?"
"Đi làm ở đây thì có gì mà không thuần khiết?"
"Làm ở những chỗ như thế này..." Lưu Béo nói: "Kể cả một tờ giấy trắng, ngày nào cũng nhảy nhót ở đây thì còn thanh thuần chỗ nào nữa?"
Quý Hàn Bách nhét hai tay vào túi quần, nói: "Cũng có hoa sen không dính bùn mà."
Lưu Béo cười: "Đm, mày tin à?"
Quý Hàn Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-anh-gia-ngheo/266704/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.