Mặc dù quán bar Tường Vi Đỏ này là quán bar cũ kĩ nhất thành phố, nhưng danh tiếng của nó lại không nhỏ, Mạnh Tiểu Kiều cũng đã nhiều lần tới đây.
Chu Phóng chọn chỗ này cũng có nguyên nhân, tường vi đỏ là loài hoa mà Mạnh Tiểu Kiều thích nhất.
Hoa cũng như người, Mạnh Tiểu Kiều vừa đẹp ma mị vừa có gai nhọn.
DJ đã bắt đầu biểu diễn, Phó Lâm và Sở Tiểu Hạo đứng ở lối vào sân khấu, chờ lên biểu diễn. Ánh đèn không ngừng biến ảo trên mặt bọn họ, Phó Lâm đội một bộ tóc giả màu đỏ, trang điểm đậm, thể hiện sự diễm lệ nhưng sắc bén.
Trang phục nhảy trên người bọn họ có phản quang, bóng loáng lại lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh. Sở Tiểu Hạo nói: "Lần cuối cậu lên sân khấu rồi."
Phó Lâm nói: "Sau này sẽ còn trở lại."
"Hứ, cậu câu được rùa vàng rồi còn về đây làm chi."
Phó Lâm cười, không lên tiếng.
Nào có ai sẽ yêu cậu cả đời chứ, sớm muộn gì cũng sẽ thấy rõ bộ mặt thật không tim không phổi, chỉ thích tiền của cậu. Cái được gọi là tình yêu quá xa xỉ với cậu, nếu mục đích gặp nhau đã không đơn thuần ngay từ ban đầu, sao có thể hi vọng xa vời là ở bên nhau cả đời được.
Cuộc đời cậu, có lẽ số mệnh bắt phải làm đĩ hạng sang như Phó Oánh cả đời rồi.
"Tiếp theo xin mời các đoá hoa tường vi của chúng ta lên sân khấu, biểu diễn một khúc "Tường vi nửa đêm" cho mọi người..."
Phó Lâm nghe thấy MC nhắc đến bọn họ liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-anh-gia-ngheo/266702/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.