Chương trước
Chương sau

Chương 629:
Mỗi ngày chăm sóc anh nhưng chưa bao giờ than khổ.
Có chuyện vui vẻ sẽ ngay lập tức chia sẻ với anh.
Có chuyện làm cô buồn lòng thì lại chưa bao giờ hé răng nửa lời để anh lo lắng.
Cô vợ như vậy, anh chỉ muốn yêu cô, chiều chuộng cô.
Hiện tại cô muốn đi, ngoài miệng anh không nói ra, nhưng trong lòng sao đành buông tay.
Đàm Tiểu Ân nhìn vẻ đau thương trên mặt Âu Minh Triết, nói: “Anh tốt như vậy, nhất định sẽ gặp được một cô gái tốt nhất trên đời. Bây giờ anh đã bình phục rồi, anh sẽ gặp được thôi.”
Ngay cả Dương Nhạc Linh còn muốn quay lại, còn có ai sẽ dám ghét bỏ anh?
Âu Minh Triết tự giễu nói, “Bởi vì anh tốt lên, mới đến với anh, em cảm thấy những người kia là thật lòng sao?”
Đàm Tiểu Ân nói, “Người đó sẽ tốt hơn em, không phải anh từng nói, trên đời này, không chỉ có người xấu, vẫn sẽ có người tốt hay sao?”
Giống như gặp phải Vũ Minh Hân, nhưng chẳng phải cô vẫn gặp được chị Châu Du và bà Âu đối tốt với cô sao.
Anh cũng nhất định có thể gặp phải được một người thật lòng với anh.
Âu Minh Triết nói: “Nếu em đã quyết định rồi, anh cũng không miễn cưỡng em. Đơn ly hôn đã ký, nhưng mà anh cần hai ngày để thu xếp đồ đạc, chờ anh thu dọn xong rồi, anh liền dọn ra ngoài.”
“Thật ra anh không cần dọn ra ngoài.” Đàm Tiểu Ân nói: “Người nên dọn ra ngoài phải là em. Nơi này vốn là nhà của anh!”
Anh dọn ra ngoài làm cho nội tâm cô rất hổ thẹn.
Âu Minh Triết nhìn cô,nói “Không sao, anh sẽ dọn về nhà bố mẹ ở. Nếu nơi này để lại cho em, anh đương nhiên không thể tiếp tục ở nơi này, em nói xem đúng chứ?”
Anh biết rất rõ, nếu mình không đi, cô sẽ đi, thay vì như vậy, còn không bằng anh đi.
“…” Đàm Tiểu Ân không trả lời.
Giờ cô mới phát hiện, sau ly hôn, cô và anh thật sự sẽ tách ra.

Tối nay Đàm Tiểu Ân ở trong phòng tắm rất lâu.
Từ khi kết hôn đến khi li hôn là hơn nửa năm, đối với cô mà nói, phảng phất chỉ là một giấc mộng.
Cũng như cô bé lọ lem kia, đến 12 giờ thì bắt buộc phải rời khỏi cái thế giới không thuộc về cô này.
Hiện tại cô không đặt xuống được, nhưng cô tin mình sẽ quen dần thôi.
Cô tắm xong, bởi vì tâm tình có chút tệ hại, nên chẳng buồn sấy khô tóc, liền đi ra rồi.
Âu Minh Triết đang ngồi ở trên ghế sa lon đọc sách, thấy cô đi ra, nhíu mày một cái, “Sao chưa sấy khô tóc mà đã đi ra rồi?”
“À.” Đàm Tiểu Ân bình tĩnh nói: “Không sao đâu, bây giờ trời cũng không lạnh, nó tự khô ngay ấy mà.”
Máy sấy tóc ồn cực kì, giờ cô không muốn nghe bất kì âm thanh nào cả.
Âu Minh Triết nuông chiều nói: “Lại tùy hứng rồi, mau lấy khăn lông tới đây anh giúp em lau khô.”
“Không cần thật mà.” Đàm Tiểu Ân ngượng ngùng, “em tự lau được.”
“Nghe lời.” Âu Minh Triết nhìn cô, có chút chán nản nói, “anh còn chưa dọn đi mà em đã muốn cùng anh vạch rõ ranh giới rồi sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.