Chương trước
Chương sau

Chương 590:
Bây giờ bị Đàm Tiểu Ân nhìn như vậy, đáy lòng sinh ra cảm giác rụt rè.
Cô ta cũng không hiểu, tại sao Đàm Tiểu Ân trước mặt nhiều người như vậy, còn có thể bình tĩnh đến như thế.
Đang lúc này, không biết từ nơi nào chui ra một người đột nhiên bưng ra một chậu nước, trực tiếp tạt về phía Đàm Tiểu Ân.
Ào ào một phát, Đàm Tiểu Ân toàn thân ướt đẫm.
Cô sửng sốt nhìn về phía kẻ cầm đầu.
Bị Đàm Tiểu Ân trừng một cái, tên kia chột dạ nhưng vẫn lấy dũng khí nói: “Đáng đời! Ai bảo cô dám bắt nạt cô Dương!”
Hành động này để cho Đàm Tiểu Ân thật vất vả chấn trụ tình cảnh, lại rối loạn lên.
Nhớ tới Đàm Tiểu Ân tạt nước Dương Nhạc Linh, mọi người đều cảm thấy Đàm Tiểu Ân rất quá đáng.
Mặc kệ cô có phải là kẻ thứ ba hay không, nhưng đối với chuyện này, thì đó là sự thật.
Cô Dương là một người tốt như vậy, làm sao có thể để cho ác nữ Đàm Tiểu Ân bắt nạt được?
Trong nháy mắt, thanh âm huyên náo, lại vang lên.
“Tiểu Ân.” Đột nhiên, trong đám người kia có một người đi ra, thanh âm không lớn không nhỏ, lại để cho người chung quanh đều ngừng lại.
Dương Nhạc Linh hôm ăn mặc rất trang nhã, tóc dài xõa vai, thoạt nhìn rất có phong thái nữ thần.
Cô ta đi tới trước mặt Đàm Tiểu Ân, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân toàn thân ướt đẫm, trên mặt tỏ vẻ quan tâm, “Em không sao chứ?”
Hỏi xong Đàm Tiểu Ân, cô ta vừa nhìn về phía người vừa mới tạt nước Đàm Tiểu Ân, có vài phần nghiêm khắc nói: “Mọi người đều là bạn học, các em làm sao có thể làm vậy với Tiểu Ân đây?”
“Cô Dương,em…” Nam sinh viên mới vừa vì Dương Nhạc Linh ra mặt, giờ phút này bị Dương Nhạc Linh giáo huấn, có chút lắp bắp, không biết phải làm như thế nào để trả lời.
Bộ dáng Dương Nhạc Linh giáo huấn người khác, không có chút hề có chút hung dữ cảnh cáo nào, ngược lại, lại làm cho người ta càng thích bộ dáng hiện tại của cô ta.
Dương Nhạc Linh nói: “Sau này cô không muốn thấy các em làm như thế nữa, đừng để cho cô biết, có bất kì người nào gây sự với Tiểu Ân nữa. Chuyện lúc trước, chỉ là một hiểu lầm.”
Nói xong, cô ta cầm khăn giấy, đưa cho Đàm Tiểu Ân, “Em lau tạm đi!”
Rõ ràng những người này đều là vì cô ta mà ra mặt, cô ta lại ra dáng người tốt, thậm chí hoàn toàn không so đo trước đó bị Đàm Tiểu Ân tạt nước.
Mọi người nhìn Dương Nhạc Linh ôn nhu như nữ thần, đều bị cô ta làm cho cảm động.
Cô Dương làm sao có thể tốt như vậy?
Đàm Tiểu Ân lúc trước làm những chuyện quá đáng như thế, không nghĩ tới Dương Nhạc Linh lại lấy đức báo oán, còn ở đây che chở Đàm Tiểu Ân.
Đàm Tiểu Ân nhìn Dương Nhạc Linh một cái, không nhận khăn giấy cô ta đưa, trực tiếp xoay người rời đi.
Mọi người thấy Đàm Tiểu Ân không biết điều, cũng không nhịn được nhổ nước bọt, ” tại sao cô ta lại còn dám kiêu căng như vậy?”
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Cô Dương, cô không cần đối tốt với thứ người như vậy đâu.” Hồ Tiểu Tri có chút không phục nói.
Dương Nhạc Linh nhìn Hồ Tiểu Trị một cái, nghiêm túc nói: “Đều là tại em! Cô đã nói, những chuyện kia không thể lấy ra nói bậy bạ, hiện tại làm cho tất cả mọi người đều biết rồi!”
Mọi người nghe xong Dương Nhạc Linh nói, càng hiếu kỳ hơn, “cô Dương, nói như vậy, Đàm Tiểu Ân thật sự là kẻ thứ ba, cướp vị hôn phu của cô ư?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.