Rõ ràng cảm thấy đứa bé này không nên tồn tại, nhưng lại không muốn phá thai, chính vì vậy mà cô mới khổ sở do giằng xé nội tâm.
Anh đưa tay ra, ôn nhu nâng khuôn mặt của cô lên, “Anh biết, Sau này anh sẽ cẩn thận hơn.”
“…” Đàm Tiểu Ân đỏ mặt, lắp bắp: “Sau này gì chứ…, anh đi mà xx một mình? Em cảm thấy anh nên quay về dáng vẻ trước kia, em không thích dáng vẻ lưu manh của anh chút nào. Trả lại ông chú cao lãnh cấm dục cho em.”
Âu Minh Triết”…”
Rất nhanh, bà Âu và Âu Châu Du từ bên ngoài tiến vào.
“Tiểu Thu.” Bà Âu mở miệng.
Đàm Tiểu Ân thấy họ, chuẩn bị từ trên giường bò dậy: “Mẹ, chị.”
Hai người không phải là biết cô không mang thai, tới phê bình cô đấy chứ?
Giọng nói của bà Âu lại phá lệ ôn nhu: “Đừng dậy, không khỏe thì cứ nằm đi.”
Đàm Tiểu Ân nhìn bà Âu, càng cảm thấy áy náy trong lòng, “Mẹ, còn xin lỗi, còn không có thai.”
Cô thật sự cảm giác mình rất có lỗi với bà!
Lúc mẹ và chị biết cô mang thai vui vẻ như vậy.
Bà Âu ở dưới nhà đã nghe bác sĩ nói rồi, trong lòng mặc dù có chút thất vọng, nhưng lại khuyên bảo Đàm Tiểu Ân: “Không sao, các con còn trẻ, sau này còn có rất nhiều cơ hội.”
Trọng điểm là, con trai của bà rất bình thường, chỉ một điểm này, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã làm cho bà cười đến tỉnh ngủ giữa đêm.
Bà Âu nhìn Âu Minh Triết, không nhịn được trách cứ đôi câu: “Thằng chết tiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378970/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.