Chương trước
Chương sau
“Không phải anh bảo em chờ anh về sao?” Đàm Tiểu Ân sợ thật sự kiểm xong mà cô mang thai thật, không biết phải làm sao, muốn anh ở bên cạnh cô.
Dù sao người cô tín nhiệm nhất chỉ có anh.
Âu Minh Triết nói: “Anh về đây rồi, để cho bác sĩ vào khám nhé?”
Đàm Tiểu Ân nói: “Nếu quả như thật có thai thì sao?”
“…” Anh nhìn ra được cô không muốn sinh con vào thời điểm này.
Nhưng mở miệng bảo cô phá thai anh cũng không nói ra được.
Anh nói với Đàm Tiểu Ân: “Khám trước rồi hẵn nói.”
Rất nhanh, bác sĩ liền tiến vào, là một bác sĩ nữ.
Lúc bọn họ làm kiểm tra, Âu Châu Du và bà Âu đều ở dưới nhà để chờ, nghĩ đến chuyện Đàm Tiểu Ân thật sự mang thai, bà Âu vô cùng kích động,ngay cả đặt tên cho đứa trẻ là gì cũng đã nghĩ xong.
Bà nhìn Âu Châu Du, nói: “Con nói xem, sẽ là con trai hay là con gái?”
Âu Châu Du nói: “Mẹ! mẹ quá nóng lòng rồi đấy.”
Bà Âu không che giấu được vui vẻ, “con không biết đấy chứ, mẹ vẫn cho là, Minh Triết đời này sẽ không có con.”
Ban đầu Dương gia từ hôn, cũng là lấy chuyện này làm lý do.
Bà Âu cầm điện thoại lên, kích động đến không nhịn được, gửi một tin lên group Chat: “Con dâu nhà tôi mang thai rồi!”
Phải biết những người này đều rất thích khoe khoang trong này, mỗi lần bà nhìn bọn họ khoe khoang đều rất khó chịu.
Hiện tại, cũng rốt cuộc nở mày nở mặt một lần.
Âu Châu Du ở một bên cười nói: “Mẹ, Bác sĩ còn chưa khám xong mà! Cũng không biết rốt cuộc có mang thai hay không!mẹ nói ra ngoài như vậy, chẳng may chỉ là hiểu lầm,thì phải làm thế nào?”
“Cái kia cũng không có việc gì.” Bà Âu nói: “Chỉ cần để cho bọn họ biết, con trai mẹ không phải là không thể sinh con là được.”
Âu Châu Du không nhịn được dương khóe miệng lên, không nghĩ tới mẹ cũng sẽ có lúc ấu trĩ như trẻ con như thế.
Cũng biết, một năm qua, vì chuyện Âu Minh Triết không thể có con làm cho mẹ đau lòng như thế nào.
Bây giờ thấy hy vọng, đương nhiên sẽ vô cùng vui vẻ.
Âu Châu Du rào trước đón sau nói: “Thật ra Tiểu Thu vẫn còn nhỏ, lại còn đang đi học, không thể nóng vội có con ngay được.”
Bà Âu vì lời nói của Âu Châu Du mà nói tỉnh táo hơn rất nhiều: “Cũng đúng thế thật. Đi học là chuyện cả đời. Vũ Trung và con bé cũng bằng tuổi nhau, bây giờ còn đang đi học, bạn gái còn không có.”
Lúc kết hôn bà luôn cảm thấy Đàm Tiểu Ân còn quá nhỏ.
Nhưng mà…
Minh Triết thích là được.
Bất quá, mặc dù nói như vậy, nhưng, trong lòng vẫn hy vọng Đàm Tiểu Ân có thể mang thai, có con.
Bác sĩ giúp Đàm Tiểu Ân làm kiểm tra xong, nói: ” Cô không có thai, chỉ là dạ dày có chút vấn đề, tôi kê cho cô vài loại thuốc, cô uống thuốc đúng giờ là được.”
“Chỉ là dạ dày có vấn đề thôi sao?” Đàm Tiểu Ân nhìn nữ bác sĩ kia. Hạnh phúc tới quá đột ngột, cô còn có chút không thể tin được.
Nữ bác sĩ cười một tiếng, nhìn vẻ mặt cao hứng của cô, “làm gì có người nào biết mình có bệnh mà vui như cô?”
Đàm Tiểu Ân nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, “Tôi còn tưởng tôi mang thai rồi. Kinh nguyệt rất lâu không tới! Cũng sắp hai tháng rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.