Chương trước
Chương sau
Nhà họ Âu đều là người thông tình đạt lý.
Cho nên, coi như Ông Dương đến từ hôn, làm đến quá đáng như thế, bọn họ cũng chưa từng nghĩ muốn trả thù.
Dù sao, Âu Minh Triết đã như vậy, bọn họ cũng không có quyền yêu cầu Dương Nhạc Linh gả tới.
Chẳng qua là, từ lúc Âu Minh Triết xảy ra chuyện, Dương Nhạc Linh là vị hôn thê, lại từ đầu tới cuối, không thấy mặt đâu, quả thực làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo tâm can.
Bọn họ không muốn dính dáng đến Dương Nhạc Linh, cũng tuyệt đối không muốn có bất kỳ dính dáng gì với Tô gia.
Thẩm Niệm Niệm còn muốn nói điều gì đó, định mở miệng: “Bác…”
“Niệm Niệm.” Lần này người mở miệng chính là Ông Âu, “Có một số việc cháu không hiểu, thì không nên nói vào nữa.”
Ông nhìn ra được Thẩm Niệm Niệm muốn bảo vệ Dương Nhạc Linh, nhưng thật sự không cần thiết.
Thẩm Niệm Niệm không thể làm gì khác chỉ có thể ngậm miệng.
Mặc dù nói là ăn cơm, nhưng kỳ thật, cả bữa cơm, hoàn toàn chính là dạy dỗ một trận vào mặt Thẩm Niệm Niệm và Dương Nhạc Linh, đến nỗi cãi lại cũng không dám.
Hai người kia dù có ngu ngốc thế nào đi nữa, cũng không ngu đến mức dám cãi lại người lớn.
Cơm nước xong, Thẩm Niệm Niệm và Dương Nhạc Linh cùng rời khỏi phòng ăn, Thẩm Niệm Niệm lấy tay quạt gió, “Nghẹn chết mình rồi! Sớm biết không ăn bữa cơm này nữa! Còn tưởng rằng Âu Minh Triết có ý gì với cậu, làm sao biết anh ấy gọi chúng ta đến để nghe mắng. Cậu thấy không?Sợi dây chuyền kia của Đàm Tiểu Ân đáng lý ra phải ở trên cổ của cậu. Mẹ mình nói, Nhà họ Âu căn bản không coi trọng Đàm Tiểu Ân, nhưng hôm nay nhìn thế nào cũng thấy bọn họ lại rất coi trọng cô ta!”
Cả nhà đều giúp Đàm Tiểu Ân nói chuyện, thái độ đối với Đàm Tiểu Ân cũng rất tốt.
Mình chỉ nói vài câu, kết quả, liền bị mắng một trận té tát vào mặt.
Còn nghe được rằng, Đàm Tiểu Ân mặc như vậy, là Âu Minh Triết không muốn để cho cô bị kẻ khác dòm ngó, thèm khát.
Nhớ tới những thứ này, hiện tại Thẩm Niệm Niệm có chút hoài nghi nhân sinh.
Dương Nhạc Linh cũng có chút bực bội, nhưng không phải là nhằm vào Đàm Tiểu Ân, mà là thái độ người nhà họ Âu.
Đàm Tiểu Ân ở trong mắt cô ta cũng chỉ là một con ngu, bị người nhà họ Âu dụ dỗ xoay vòng vòng.
Cô ta nhìn Thẩm Niệm Niệm,nói “Không phải mình đã nói với cậu đừng động chạm đến Đàm Tiểu Ân rồi còn gì.”
Thẩm Niệm Niệm nói: “Chẳng lẽ cậu không tức giận một chút nào sao! Dù sao anh họ của tớ cũng thiếu chút nữa trở thành chồng của cậu sao.”
“Hiện tại đã không phải nữa rồi.”
“Mình biết.” Thẩm Niệm Niệm nhìn Dương Nhạc Linh một cái, “Cậu là đang cảm thấy anh mình không đứng lên nổi! Nếu có một ngày anh ấy đột nhiên đứng lên được thì sao?”
Mặc dù, hiện tại mọi người đều đồn đại Âu Minh Triết phải ngồi xe lăn cả đời, nhưng nhỡ đâu kỳ tích xảy ra thì sao?
Dương Nhạc Linh nói: ” Vậy Chờ anh ta đứng lên được thì nói tiếp.”
Cô ta cũng không cảm thấy Âu Minh Triết có thể đứng lên được nữa.
Thẩm Niệm Niệm nhìn cô ta, nói: “Đến lúc đó cậu có hối hận cũng không kịp. Cậu thật sự cho rằng trên đời này còn có thể tìm được một người đàn ông hoàn hảo như anh của mình nữa sao?”
Ban đêm, suối nước nóng của khu nghỉ dưỡng rất yên tĩnh, Đàm Tiểu Ân bị Âu Châu Du kéo đi rồi, Lý Sơn cũng đẩy Âu Minh Triết đi dạo trong vườn hoa.
Lý Sơn nhìn Âu Minh Triết, nói: “Anh còn giận phu nhân sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.