Nhà họ Âu đều là người thông tình đạt lý.
Cho nên, coi như Ông Dương đến từ hôn, làm đến quá đáng như thế, bọn họ cũng chưa từng nghĩ muốn trả thù.
Dù sao, Âu Minh Triết đã như vậy, bọn họ cũng không có quyền yêu cầu Dương Nhạc Linh gả tới.
Chẳng qua là, từ lúc Âu Minh Triết xảy ra chuyện, Dương Nhạc Linh là vị hôn thê, lại từ đầu tới cuối, không thấy mặt đâu, quả thực làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo tâm can.
Bọn họ không muốn dính dáng đến Dương Nhạc Linh, cũng tuyệt đối không muốn có bất kỳ dính dáng gì với Tô gia.
Thẩm Niệm Niệm còn muốn nói điều gì đó, định mở miệng: “Bác…”
“Niệm Niệm.” Lần này người mở miệng chính là Ông Âu, “Có một số việc cháu không hiểu, thì không nên nói vào nữa.”
Ông nhìn ra được Thẩm Niệm Niệm muốn bảo vệ Dương Nhạc Linh, nhưng thật sự không cần thiết.
Thẩm Niệm Niệm không thể làm gì khác chỉ có thể ngậm miệng.
Mặc dù nói là ăn cơm, nhưng kỳ thật, cả bữa cơm, hoàn toàn chính là dạy dỗ một trận vào mặt Thẩm Niệm Niệm và Dương Nhạc Linh, đến nỗi cãi lại cũng không dám.
Hai người kia dù có ngu ngốc thế nào đi nữa, cũng không ngu đến mức dám cãi lại người lớn.
Cơm nước xong, Thẩm Niệm Niệm và Dương Nhạc Linh cùng rời khỏi phòng ăn, Thẩm Niệm Niệm lấy tay quạt gió, “Nghẹn chết mình rồi! Sớm biết không ăn bữa cơm này nữa! Còn tưởng rằng Âu Minh Triết có ý gì với cậu, làm sao biết anh ấy gọi chúng ta đến để nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378961/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.