cô ta tỏ vẻ không vui nhìn Đàm Tiểu Ân, “cô còn muốn thế nào?”
Đàm Tiểu Ân nói: “Tôi còn chưa nói hết mà cô đã muốn đi rồi sao?”
“Cô…” Hồ Tiểu Tri tức giận cực kì, có chút hối hận vì đã chọc vào Đàm Tiểu Ân.
Đàm Tiểu Ân cũng không phải là muốn bắt nạt cô ta, cô không giống Hồ Tiểu Tri, cô sẽ không biến thành Hồ Tiểu Tri thành trò hề cho cả trường như vậy.
Chẳng qua là, có mấy lời muốn nói với Hồ Tiểu Tri cho rõ ràng.
Đàm Tiểu Ân nói với Hồ Tiểu Tri nói: “Con người của tôi, dễ nói chuyện cực kì, cô nói xấu gì tôi ở trường học tôi không thèm so đo với cô. Nhưng mà Hồ Tiểu Tri, nếu cô dám lôi chồng tôi vào chuyện này thì đừng trách tôi không khách khí.”
Lấy nỗi đau của người khác làm trò cười, là vô tri nhất, cũng là kẻ hèn hạ nhất.
Ông xã cô vốn đã không dễ dàng gì, Đàm Tiểu Ân không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào chê cười anh.
Hồ Tiểu Tri nhìn Đàm Tiểu Ân một cái, không dám ho he nói: “Biết rồi.”
Sau đó đẩy Đàm Tiểu Ân ra, đi ra khỏi cửa.
Tức chết, tức chết mất!
Dựa vào cái gì mà thứ người như Đàm Tiểu Ân lại dám kiêu ngạo với cô ta như thế!
Đàm Tiểu Ân nhìn bóng lưng rời đi của Hồ Tiểu Tri, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may Hồ Tiểu Tri gan như thỏ đế, mình dùng mấy câu nói, liền lừa được cô ta.
Thật ra thì Đàm Tiểu Ân cũng không làm gì được Hồ Tiểu Tri, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378948/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.