Chương trước
Chương sau
Dương Nhạc Linh nghe thấy tiếng mẹ cô ta, còn chưa kịp ngăn cản,Ông Dương đã mở miệng, “Nhạc Linh, con qua đây, chào hỏi Âu tổng đi.”
Mặc dù ban đầu Âu Minh Triết thiếu chút nữa trở thành con rể Nhà họ Dương, nhưng bây giờ, hai nhà quả thật không có quan hệ gì rồi, cho nên,Ông Dương gọi Âu Minh Triết là Âu tổng.
Dương Nhạc Linh đi tới, nhìn thấy Âu Minh Triết, toàn thân cứng đờ.
Nhưng vì nể mặt mũi của ba mình, cô ta vẫn cười cười, hữu hảo nói: “Minh Triết, anh tới nhà của em làm cái gì?”
Âu Minh Triết nhìn cô ta một cái, thái độ lãnh đạm.
Ông Dương nói với Dương Nhạc Linh: “con ngồi xuống, nói chuyện với Âu tổng đi.”
Ông Dương bây giờ đối với Âu Minh Triết rất khách khí.
Lần này đặc biệt gọi Dương Nhạc Linh trở lại, chính là muốn cùng Âu Minh Triết lôi kéo một chút quan hệ.
Hai nhà là nhiều năm qua lại, không cần phải làm cho quan hệ trở nên kém như vậy.
Dương Nhạc Linh không muốn nói chuyện với Âu Minh Triết, lên tiếng từ chối, “Con hơi mệt mỏi, con muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút.”
Đùa, chẳng may anh ta hiểu lầm mình có ý gì với anh ta thì làm sao bây giờ?
“Ông Dương nói: “Âu tổng khó lắm mới tới, lần trước tới, cũng là hai năm trước rồi! Lúc đó hai đứa còn cùng về.”
Khi đó, Âu Minh Triết sắp trở thành con rể nhà họ,suốt ngày chỉ ở trong quân doanh, một năm chẳng thấy được một lần.
Âu Minh Triết cùng Dương Nhạc Linh đính hôn đến mấy năm, từ đầu đến cuối tổng cộng chỉ ghé qua nhà ba lần, cũng chỉ ăn ba bữa cơm, sau đó liền đi.
Âu Minh Triết là tâm phúc trước mắt của Lão thủ trưởng, mỗi lần tới nhà, đều làm cho ông Dương vô cùng tự hào.
Nếu như không phải là sau đó xảy ra chuyện, thì thật ra ông ta khá hài lòng với người con rể Âu Minh Triết này.
Hiện tại ở trong nhà này, chỉ có Dương Nhạc Linh tiếp xúc nhiều nhất với Âu Minh Triết, cho nên ông ta liền muốn để con gái ra mặt, nói chuyện với Âu Minh Triết, Âu Minh Triết nói không chừng sẽ nhớ tình xưa.
Nhắc tới chuyện cũ, Dương Nhạc Linh cau mày, “Ba, đó là chuyện lúc trước. Hiện tại Minh Triết đã kết hôn rồi, ba cũng đừng nhắc chuyện trước kia nữa. Nếu để cho vợ anh ấy nghe thấy, nói không chừng còn hiểu lầm con!”
Lý Sơn đứng ở bên cạnh Âu Minh Triết, nghe Dương Nhạc Linh nói vậy, liền cảm giác trán của mình đổ mồ hôi ròng ròng.
Âu Minh Triết nhìn Dương Nhạc Linh một cái, không nhịn được trong lòng cười lạnh một tiếng, cô ta sợ anh bám lấy cô ta sao? Cô ta nghĩ nhiều quá rồi!
Cũng còn may, Kỷ Minh Viễn nói, anh chỉ cần kiên trì thêm mấy tháng nữa, liền có thể đứng lên được rồi! Cũng không thật sự thành là một kẻ vĩnh viễn tàn phế!
Nếu không, thật sự sẽ bị người phụ nữ trơ trẽn này làm cho tức chết.
Anh nhìn lấy Dương Nhạc Linh, ung dung nói: ” hôm nay tôi tới, là có lời muốn nói với Cô Dương.”
Dương Nhạc Linh sửng sốt một chút, nhìn Âu Minh Triết, anh không phải là muốn đến câu kéo cô ta đấy chứ?
Ngày đó ở ngay trước mặt Đàm Tiểu Ân, anh khó mà nói, hôm nay đặc biệt tìm đến nhà!
Nghĩ tới đây, Dương Nhạc Linh nắm quả đấm một cái, nếu như Âu Minh Triết dám mở miệng, có phải đắc tội anh, cô ta cũng phải cự tuyệt.
Ông Dương là một người thông minh, đứng lên, nói: “Vậy hai đứa trò chuyện, ba đi vệ sinh”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.